Thập Niên 70 Nàng Dâu Là Thanh Niên Tri Thức

Chương 158. Cha vợ đại nhân, mẹ vợ đại nhân 6

Chương 158. Cha vợ đại nhân, mẹ vợ đại nhân 6

Đương nhiên kịch vui này cũng chẳng quá lớn, những người hàng xóm khác muốn có quan hệ tốt với nhà họ Tô.

Hơn nữa dù là Tô Cảnh Văn đã kết hôn rồi, nhưng bên dưới còn có Tô Cảnh Vũ và Tô Cảnh Quân nữa, Tô Cảnh Vũ thì không dám trông cậy vào, ở bộ đội bên kia, nhất định là sẽ kết hôn ở bên kia.

Nhưng Tô Cảnh Quân cũng là một thằng nhóc nhanh nhẹn, một gia đình có nề nếp như nhà họ Tô kia, bọn họ là hàng xóm lâu năm cũng sẽ rất vui lòng kết thân.

Cho nên đâu thể nào thật sự làm ầm ĩ lên để hai bên đều khó xử chứ, hơn nữa người chồng nông thôn của Tô Tình kia, mặc dù là ở nông thôn không sai, nhưng lại rất cao to, dáng người cũng đẹp mắt, vừa nhìn là đã biết rất nhanh nhẹn, cũng chẳng sứt mẻ xấu xí gì, có cái gì để nói đâu.

Lại nói đến Vệ Thế Quốc, đi qua bên này mua đồ với cha vợ anh, những thứ khác không dễ mua, nhưng bây giờ vẫn còn cá.

“Cha mua thêm chút cá về!” Ông Tô nói.

“Dạ.” Vệ Thế Quốc gật đầu, mua bảy tám con cá to, đều khoảng ba bốn cân, mấy con cá kia là cá sông được mang đi bán.

Mặc dù không cho phép buôn bán, nhưng thực tế là cấm đầu cơ trục lợi, những loại như cá bắt được ở sông mang đi bán này thì được cho phép, cũng giống như đạo lý ở nông thôn nuôi ba con gà cũng có thể lấy ra để đóng thuế và đổi vật tư.

Cho nên mấy con cá này bị hai cha con bao trọn.

“Hai người mua nhiều như vậy sao?” Một người đàn ông không mua được nói.

“Trong nhà nhiều người, không mua nhiều đủ sao được?” Ông Tô nói.

Tiền mua cá dĩ nhiên là của Vệ Thế Quốc, ông Tô cũng không tranh với anh, sau khi bảo anh xách xong thì nói: “Con ở đây chờ cha, cha đi mua một ít trái cây, Tình Tình và vợ thằng cả đều mang thai, phải ăn nhiều trái cây một chút.”

“Con đi cùng với cha nhé?” Vệ Thế Quốc nói.

“Con đừng đi, chờ ở đây là được, thân hình con cao lớn, lại không quen mặt, đi qua đó người ta không chắc sẽ bán cho con.” Ông Tô nói.

Vệ Thế Quốc cũng chỉ gật đầu một cái.

Chờ khi cha Tô xách một túi táo to và một túi quýt lớn về, lại thấy bên cạnh Vệ Thế Quốc có một túi rau lớn.

Tất cả đều là mấy thứ như cải trắng, củ cải rất tươi, thậm chí còn có những loại rau có lá màu xanh lá cây, một túi này cũng mười mấy cân.

“Mới vừa rồi có người tới hỏi con có mua hay không, con đi qua nhìn cũng thấy cũng không tệ nên đã mua về.” Vệ Thế Quốc cười nói.

“Mua hơi nhiều rồi, trong nhà cũng tích trữ không ít.” Ông Tô nói.

“Không sao, sức ăn của con lớn lắm.” Vệ Thế Quốc cũng chỉ nói.

Ông Tô cười một tiếng, nói: “Chờ Cảnh Văn và Cảnh Quân về, rồi cùng nhau đi tắm.”

“Đến lúc đó con sẽ cọ lưng cho cha!” Vệ Thế Quốc lập tức nói.

Ông Tô hài lòng, đứa con rể này cũng thật là hiểu chuyện, lúc này hai cha con mới đi về.

Trên đường ông Tô hỏi anh về cuộc sống ở nông thôn, tỷ như công điểm gì đó, cả đời này của ông Tô cũng chưa từng xuống nông thôn, hoàn toàn không hiểu những chuyện kia, liền hỏi.

Tất nhiên là Vệ Thế Quốc sẽ biết gì nói đó.

Ông Tô gật đầu một cái, trong lòng cũng thở dài, con gái mình chịu khổ rồi.

Hai cha con xách nhiều đồ về như vậy, dĩ nhiên là cũng bị những người hàng xóm nhòm ngó, mọi người đều vô cùng tò mò, sao lại xách nhiều đồ về như vậy chứ, nhất là những thức ăn kia nữa, mua ở đâu vậy?

“Còn có thể mua ở đâu nữa chứ, thị trường bên kia chứ đâu, lúc chúng tôi đi qua đó vận may tốt, nếu mấy người mà muốn mua thì nhanh chóng đi qua đó xem đi, không biết là đã bán sạch hết chưa.” Ông Tô nói.

Có một vài người trong nhà thiếu thức ăn đã vội vàng cắp theo làn đựng thức ăn rồi đi qua đó xem.

Hai người Vệ Thế Quốc và ba Tô về đến nhà không bao lâu, Tô Cảnh Quân đã tan làm về nhà.

“Đây là cậu tư, Cảnh Quân.” Ông Tô giới thiệu, lại nói với con trai: “Đây là anh rể con, Vệ Thế Quốc.”

“Chào anh rể.” Tô Cảnh Quân cười chào hỏi.

Vệ Thế Quốc lấy bao lì xì đã chuẩn bị xong ra, sau đó đưa qua: “Cảnh Quân, chúc mừng năm mới!”

Tô Cảnh Quân cười ha ha: “Anh rể, anh quá là khách sáo rồi đó, em cũng đang đi học nghề rồi, sao lại còn cho em bao lì xì nữa chứ?”

“Muốn cho thôi.”Vệ Thế Quốc vuốt cằm nói.

Tô Cảnh Quân cũng không khách sáo với anh rể, bao tiền lì xì kia sờ sờ thấy còn rất dày nữa, xem ra là anh rể cậu ra tay rất hào phóng.

“Chị em đâu?” Tô Cảnh Quân hỏi.

“Tình Tình còn đang ngủ trong phòng, hôm nay ngồi xe về nên cũng mệt.” Đỗ Hương nói.

Chị chuẩn bị muốn đi giết cá, nhưng Vệ Thế Quốc lại nhận làm, Tô Cảnh Quân cũng vào hỗ trợ anh rể cậu.

Quả thật là cậu có ấn tượng vô cùng tốt với anh rể, chẳng trách chị cậu lại tình nguyện gả xuống nông thôn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận