Thập Niên 70 Nàng Dâu Là Thanh Niên Tri Thức

Chương 160. Cha vợ đại nhân, mẹ vợ đại nhân 8

Chương 160. Cha vợ đại nhân, mẹ vợ đại nhân 8

“Ai yo, mẹ Tình Tình, sao hôm nay bà về sớm vậy? Có phải là biết chàng rể nông thôn kia của bà và Tình Tình về không?” Một bác gái cười nói.

Bà Tô liếc bà ta một cái, nói: “Tết nhất bà tích chút đức cho mình đi, nên làm cái gì thì làm cái đó!”

“Mẹ Tình Tình, đứa con rể kia của bà vô cùng tốt, rất cao rất vạm vỡ, tôi nhìn cũng thấy rất nhanh nhẹn!” Một người hàng xóm khác cũng nói.

“Tôi vẫn biết mắt nhìn của Tình Tình, con bé nhìn trúng thì tất nhiên cũng không kém rồi.” Bà Tô tương đối khách sáo với người hàng xóm này, nói như vậy.

Nhưng trong lòng nghĩ thế nào thì cũng không biết được, con bé chết tiệt kia làm gì có lúc nào hiểu chuyện đâu!

Bác gái trước mặt họ Triệu, thấy bà Tô nói xong mà vẻ mặt không đổi đi về, nhất thời hừ nói: “Tỏ vẻ cái gì chứ, thật vất vả mới nuôi lớn được đứa con gái còn chẳng phải là tiện nghi cho thằng nhóc ở nông thôn kia sao, tôi cũng không tin trong lòng con bé thật sự tình nguyện như vậy!”

Người hàng xóm này chướng mắt cô, có ai mà không biết là ban đầu bác gái Triệu này muốn làm mai con gái nhà họ Tô cho người em trai có dáng người như củ khoai tây của bà ta chứ.

Nhưng đứa con gái nhà họ Tô kia căn bản là vừa nhìn đã coi thường, còn chê lên chê xuống, mối thù này chính là vì vậy mà ra.

Lại nói đến trong nhà.

Tôi hôm qua bà Tô cũng đã đề cập với ông Tô về chuyện hôm nay sẽ về nhà sớm.

Vậy nên trong nhà đã canh giờ để nấu cơm.

Mặc dù là Tô Tình muốn nếm thử mùi vị món ăn mẹ nấu, nhưng cũng không thể để cho mẹ cô đã mệt cả một ngày rồi mà về nhà lại còn phải nấu cơm được.

Cho nên đợi Vệ Thế Quốc mổ cá xong, em trai Tô Cảnh Quân đã nhặt xong rau, cô liền vào bếp nấu ăn với chị dâu của cô.

Khi bà Tô về, hương thơm đã phảng phất lan tỏa khắp nhà.

“Mẹ!” Tô Cảnh Quân nghe thấy tiếng mở cửa, vừa nhìn thấy là mẹ lập tức toét miệng cười nói.

Bà Tô liếc cậu một cái, thằng bé ngốc này.

Vệ Thế Quốc bên kia cũng đứng lên, trong lòng hơi căng thẳng, xem ra cha vợ hài lòng với anh, nhưng mẹ vợ đại nhân thì còn chưa biết.

“Mẹ chúng nó, đây là Thế Quốc.” Ông Tô chờ vợ đi vào rồi cười giới thiệu, lại nói với con rể: “Đây là mẹ con.”

“Mẹ!” Vệ Thế Quốc lập tức chào.

Bà Tô liếc anh một cái, nói: “Ngồi đi.”

“Cảm ơn mẹ.” Vệ Thế Quốc thở phào nhẹ nhõm.

“Mẹ.” Đỗ Hương cũng đứng ở cửa chào: “Con và Tình Tình đang nấu ăn, mẹ nhìn con đi, chẳng có chỗ nào để chen tay vào, một mình Tình Tình làm hết rồi.”

Những lời này nghe quả thật có chút không thể tin được, bà Tô cũng đi qua nhìn một chút, đứa con gái mười ngón tay không dính nước mùa xuân mà bây giờ đang nhanh nhẹn đổ mỡ gà được hấp từ thịt gà ủ muối vào trong nồi để xào rau.

“Mẹ.” Tô Tình nhìn bà rồi cười lấy lòng một tiếng.

Nụ cười này làm bà Tô nhìn thấy mà trong lòng có chút ê ẩm, đứa con gái bất hiếu này chính là đang cố ý để cho bà đau lòng đây mà!

Nhưng trên mặt bà Tô vẫn là vẻ vô cùng cứng rắn, không đáp lại cô.

Đỗ Hương có chút lúng túng. Tô Tình nói: “Chị dâu, canh cá này hầm xong rồi, chị bưng ra ngoài đi, đĩa gà này cũng vậy, chờ một nồi rau này của em xào xong là được rồi.”

“Được.” Đỗ Hương cười một tiếng, bưng canh cá ra ngoài.

“Mẹ, mẹ nhìn con bây giờ xem, cũng đã biết nấu ăn rồi đó.” Lúc này Tô Tình mới cười nói với mẹ cô.

Bà Tô liếc nhìn cô một cái, nói: “Phải nên biết từ lâu rồi.”

Tô Tình cười nói: “Trước kia đều là mẹ nấu thức ăn, tối nay mẹ hãy nếm thử thức ăn con nấu xem.”

Bà Tô không nói gì, chẳng qua chỉ là nhìn qua bụng của cô, mặc nhiều áo, bây giờ cũng không thể nào nhìn ra được.

Một nồi rau rất nhanh đã xào xong.

Canh cá hầm, gà ủ muối hấp, còn có một bát rau xào to, tuy là không có nhiều món, nhưng khối lượng mỗi món lại đủ, cộng với bánh bao và màn thầu mà chị dâu Đỗ Hương đã hấp xong cũng ở trên bàn.

Dĩ nhiên là còn có một hộp thịt kho tàu mà mẹ Tô mang về nữa.

Cả nhà rửa tay rồi cùng nhau ăn cơm tối.

“Oa, mâm cơm ngày tết cũng chỉ có như vậy, đây là chúng ta ăn tết trước sao?” Tô Cảnh Quân vui mừng nói.

“Ngày nào cũng muốn ăn như vậy thì dù có cả núi vàng núi bạc cũng chẳng đủ cho em ăn, ngày mai thì chỉ có ăn dưa chua củ cải thôi!” Tô Cảnh Văn gắp một miếng thịt gà, cười nói.

“Anh rể, thịt gà ủ muối này mua ở đây vậy, ngon quá.” Tô Cảnh Quân cười ha ha, hỏi.

“Là chị em tự mình làm đó.” Vệ Thế Quốc nói.

Lời này vừa nói ra, ngoại trừ Tô Cảnh Văn đã sớm thích ứng được với những việc em gái mình có thể làm, mấy người còn lại đều nhìn về phía Tô Tình.

Ông Tô hỏi: “Đây là Tình Tình con tự mình làm ư?”

“Dạ, đùi dê, gà và vịt cũng vậy.” Tô Tình gật đầu, gắp một miếng cho cha cô, cười nói: “Cha, cha nếm thử một chút xem.” Vừa nói vừa gắp một miếng nữa cho mẹ cô, lấy lòng nói: “Mẹ, mẹ cũng nếm thử xem, tay nghề của con cũng không kém hơn mẹ đâu.”

Trong lòng ông Tô và bà Tô có ngàn vạn lời muốn nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận