Thập Niên 70 Nàng Dâu Là Thanh Niên Tri Thức

Chương 161. Cha vợ đại nhân, mẹ vợ đại nhân 9

Chương 161. Cha vợ đại nhân, mẹ vợ đại nhân 9

“Không kém, không kém, không kém một chút nào cả, ăn rất ngon.” Đỗ Hương tán dương.

“Vậy chị dâu ăn nhiều một chút.” Tô Tình cười một tiếng.

“Chị dâu cũng không khách sáo với em nữa.” Đỗ Hương cười gật đầu.

“Vốn còn muốn uống một ly, nhưng giữ lại trước, chờ sang năm mới rồi lại uống.” Ông Tô nói.

“Dạ.” Vệ Thế Quốc gật đầu.

“Thế Quốc, anh nếm thử một chút thịt kho mẹ đặc biệt mang về đi.” Tô Tình nói.

Vệ Thế Quốc cũng gắp lấy rồi ăn, Tô Tình cười hỏi: “Ăn ngon không?”

“Rất ngon.” Vệ Thế Quốc gật đầu.

“Đó là đương nhiên, món mẹ vợ anh nấu, muốn ăn cũng phải xếp hàng, cũng chỉ có mình anh mới được chen hàng để ăn thôi đó.” Tô Tình nói.

Bà Tô liếc cô một cái, lúc này mới nói với Vệ Thế Quốc: “Thích thì ăn nhiều một chút.”

“Cảm ơn mẹ.” Vệ Thế Quốc gật đầu nói.

“Cảm ơn cái gì chứ, đây là mẹ con, không cần phải nói cảm ơn với mẹ con.” Ông Tô nói.

“Anh rể đúng là khách sáo quá, vừa rồi còn cho con một bao lì xì nữa đó.” Tô Cảnh Quân nói.

“Con bao nhiêu tuổi rồi mà còn dám cầm tiền lì xì của anh rể con?” Bà Tô nói cậu.

“Thế Quốc và em vợ lần đầu gặp mặt, vậy nhất định là phải cho một chút phí để đổi xưng hô chứ.” Tô Tình cười.

“Mẹ, mẹ nghe chị con nói kìa.” Tô Cảnh Quân nói.

“Em đừng vội đắc ý, sang năm có thể là đến lượt em cho lì xì rồi đó.” Tô Cảnh Văn cười nói.

“Cho bao lì xì gì chứ?” Tô Cảnh Quân cắn một miếng bánh bao, uống một ngụm canh cá thơm ngào ngạt, nhất thời còn chưa kịp phản ứng, khen trước: “Chị, canh cá hầm này của chị thơm quá, cũng sắp theo kịp tài nấu nướng của mẹ rồi đó.”

“Sang năm cháu trai hoặc là cháu gái của em ra đời, chẳng phải là em cần chuẩn bị bao lì xì để ra mắt sao?” Tô Cảnh Văn cũng uống canh cá, nói.

Lúc này Tô Cảnh Quân mới nhớ tới là chị mình mang thai, gật đầu một cái: “Đúng vậy đúng vậy, đến lúc đó em sẽ chuẩn bị một cái bao lì xì thật là to.”

“Một cái không đủ đâu, phải hai cái mới đủ.” Tô Tình cười nói.

“Chị, đừng như vậy chứ, em chỉ nhận của anh rể một cái bao lì xì, vậy mà chị lại đòi em những hai cái sao? Chị là chị ruột của em đó!” Tô Cảnh Quân không phục nói.

“Thế nào, chẳng lẽ cháu trai em có, còn cháu gái không có sao? Bên nặng bên nhẹ như thế là không được.” Tô Tình cười liếc mắt nhìn cậu nói.

“Có ý gì?” Tô Cảnh Quân còn là một chàng trai độc thân, không hiểu những lời này có ý gì.

Nhưng Đỗ Hương và bà Tô đã kịp phản ứng trước, cũng không nhịn được mà nhìn về phía bụng Tô Tình, Đỗ Hương nói trước: “Tình Tình, vậy là em sinh đôi sao?”

Nhà họ Tô cũng có gen di truyền này, chẳng phải chồng chị và chú hai đang đi bộ đội kia là song sinh sao?

Ông Tô, Tô Cảnh Văn, Tô Cảnh Quân cũng đều nhìn về phía bụng con gái, em gái mình, hiển nhiên là rất kinh ngạc.

“Là sinh đôi.” Cha của đứa bé Vệ Thế Quốc cho một câu trả lời xác định.

Vậy là chắc chắn rồi, ông Tô rất vui mừng, nói liên tục: “Rất tốt, Tình Tình, con ăn nhiều một chút, ăn nhiều một chút, mẹ chúng nó, gắp thịt cho Tình Tình đi! Ăn nhiều thịt thì sau này khi cháu trai cháu gái của ông ra đời cơ thể mới khỏe mạnh được!”

Niềm vui này tới thật sự có chút bất ngờ không kịp đề phòng.

Bà Tô cũng không căng nổi nữa, gắp một miếng thịt cho con gái, hỏi: “Bình thường có chỗ nào không thoải mái hay không?”

“Không có ạ, không có triệu chứng gì hết, ăn uống cũng bình thường.” Tô Tình nói với mẹ cô.

“Chị, kiểm tra ra lúc nào thế ạ? Lần trước anh cả về cũng không nói.” Tô Cảnh Quân cũng vui vẻ nói.

“Lần trước lúc anh cả tới vẫn chưa biết, sau đó mới đi kiểm tra thử xem.” Tô Tình cười nói.

“Vâng vâng vâng, đến lúc đó em sẽ chuẩn bị cho cháu ngoại trai và cháu ngoại gái của em hai bao lì xì thật to. Chị của em lợi hại quá, trên con đường của cuộc sống có lắp thêm động cơ máy bay vào cũng không nhanh như thế đâu!” Tô Cảnh Quân hào khí vạn trượng, lại cực kỳ cảm thán nói.

“Ăn cơm cũng chẳng ngăn được cái miệng của con.” Bà Tô trừng mắt nhìn cậu một cái.

“Vốn là như thế mà, năm nay chị con mới mười chín tuổi, hết năm mới được hai mươi, mới hai mươi tuổi đã là mẹ của hai đứa trẻ, vậy thì cũng hơi nhanh quá đó. Con chưa gì đã có cháu ngoại trai và cháu ngoại gái, mặc dù vui sướng lắm, nhưng cũng phải để chút thời gian cho con chuẩn bị tâm lý chứ.” Tô Cảnh Quân nói.

Tô Tình cười: “Sang năm mới sinh mà, em vẫn còn thời gian để chuẩn bị.”

Bởi vì chuyện này, ông Tô nhìn con rể càng thuận mắt hơn, bà Tô cũng để anh con rể từ trên trời rơi xuống này ăn thêm nhiều một chút.

Cho nên Vệ Thế Quốc thật sự... ăn rất nhiều.

Chén đũa giao cho Tô Cảnh Quân đi dọn dẹp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận