Thập Niên 70 Nàng Dâu Là Thanh Niên Tri Thức

Chương 163. Con rể một nửa 2

Chương 163. Con rể một nửa 2

“Con còn có mặt mũi nói thế à, mẹ giận con tới nỗi không xuống được giường!” Bà Tô nói.

Tô Tình chỉ có thể tiếp tục cười xòa: “Mẹ, con biết là mẹ lo lắng cho con, nhưng mà bây giờ mẹ có thể yên tâm rồi. Mẹ nhìn Thế Quốc xem, anh ấy thật sự vô cùng tốt, con ham ăn biếng làm mà anh ấy cũng nuông chiều con, chưa nói con cũng không mắng con, lại càng không đánh con. Mẹ xem đi, mắt nhìn của con vẫn rất được.”

“Mắt nhìn của con được? Mắt kia của con còn kém xa cái mắt nhìn tốt mà con nói.” Bà Tô hừ nói.

Bà Tô trừng mắt nhìn cô, nói: “Tất nhiên mẹ không hài lòng, cậu ta chẳng phí một phần tiền sính lễ nào, còn bắt con gái mẹ gả qua phải nhặt phân trâu, chẳng lẽ còn muốn mẹ hài lòng hay sao?”

Trong bụng mang hai đứa nhỏ, nhưng vẫn phải đeo hai cái giỏ đi nhặt phân trâu, bà mới chỉ nghĩ một chút thôi đã xót hết ruột gan. Có người làm mẹ nào chịu đựng nổi máu mủ ruột thịt của mình trải qua loại cuộc sống này chứ. Người khác không cần biết, dù sao bà cũng rất bao che, bà không bỏ được!

“Phụt.” Tô Tình không nhịn được bật cười, đổi lấy cái trừng mắt của mẹ cô.

“Vâng vâng vâng, là anh ấy chiếm tiện nghi ạ. Nhưng mà mẹ, hiện giờ cũng đã như vậy rồi, mẹ hãy suy xét đến cháu ngoại trai và cháu ngoại gái của mẹ, nhận người con rể này nhé?” Tô Tình đành phải nói.

“Lên xe rồi mới đi mua vé sau, con đúng là bản lĩnh đó!” Bà Tô tiếp tục dạy dỗ.

Tô Tình vội vàng nói: “Mẹ, nào có chuyện như thế chứ, con với Thế Quốc là sau khi kết hôn mới sống chung với nhau, không tạo ra cháu ngoại trai và cháu ngoại gái của mẹ trước khi kết hôn mà!”

Bà Tô chẳng quan tâm chuyện này của cô, nhưng hiện giờ chỉ có thể là câu nói kia thôi, đã như vậy rồi còn có thể ra sao nữa? Thật sự đuổi người ra khỏi cửa chắc?

“Chẳng có lúc nào khiến người khác bớt lo!” Bà Tô nói.

“Mẹ.” Mặc dù Tô Tình cũng không biết tại sao mình lại đến chỗ này và trở thành con gái nhà người ta, nhưng bây giờ cô đã trở thành con gái của người ta rồi, vậy thì cũng phải nhận người mẹ này.

Hơn nữa cũng không biết vì sao, trong lòng cô có cảm giác cực kỳ thân thiết với ông Tô và bà Tô, thật giống như đây chính là cha mẹ của cô vậy.

Đời trước cô là một người không cha không mẹ, đây cũng coi như duyên phận.

“Mẹ, mặc dù con gả tới nông thôn, nhưng mà thật sự vô cùng tốt, mẹ và cha không cần lo lắng cho con đâu. Bây giờ con cũng đã hiểu chuyện rồi, sẽ sống qua ngày thật tốt với Thế Quốc, cũng sẽ nuôi dưỡng cháu ngoại trai và cháu ngoại gái của mẹ trưởng thành.” Tô Tình nói với chất giọng ôn tồn.

“Chẳng lẽ cả đời này đều ở nông thôn à?” Bà Tô không khỏi nói.

“Sẽ không ở nông thôn cả đời, sau này sẽ còn có cơ hội khác để trở về thành phố.” Tô Tình nói, nói quá nhiều cũng không tốt, nhưng mà cũng sắp rồi, chỉ là chuyện một hai năm nữa thôi.

Bà Tô cũng không muốn con gái mình và cháu ngoại trai cùng cháu ngoại gái ở nông thôn nhặt phân trâu kiếm công điểm gì đó cả đời, không phải kỳ thị, mà bởi vì thân là một người mẹ thiên vị, bà không bỏ được.

Cho nên mặc dù không nói với con gái nhưng trong lòng bà Tô cũng đã có tính toán.

Tối đi ngủ, bà Tô còn nhắc tới với ông Tô, nói: “Cũng không thể để cho Tình Tình và cháu ngoại trai, cháu ngoại gái của ông sống cả đời ở nông thôn chứ?”

“Vậy thì có cách gì, cũng chẳng có việc làm.” Ông Tô thở dài.

Ông cũng không nỡ lòng nào, nhưng mà trong thành phố nào có dễ tìm việc làm như thế.

“Tôi muốn để Thế Quốc lên thành phố học lái xe, trước hết học với thằng ba nhà tôi đã, ông cảm thấy thế nào?” Bà Tô hỏi.

Em trai thứ ba của bà Tô - Tô Hữu Vinh chính là tài xế chạy xe.

“Sao mà ở không được? Thế Quốc ăn Tết về còn phải ra ruộng kiếm công điểm, trước khi nó còn là thành phần phú nông, nếu không đi làm chắc chắn sẽ bị gây khó dễ.” Ông Tô nói.

“Để cho nó học mỗi ngày một chút, có thể học được bao nhiêu thì học.” Bà Tô nói.

“Cũng không cần gấp như vậy đâu, ăn Tết đã.” Ông Tô nói.

“Cái gì mà không cần gấp như vậy chứ, cũng chỉ có thời gian trong năm nay mà thôi, lúc nào thì làm sao có thời gian nữa?” Bà Tô tức giận nói.

Ông Tô suy nghĩ một chút thấy cũng phải, nói: “Vậy thì ngày mai tôi đưa Thế Quốc qua thử xem?”

“Mang theo cả bao thuốc kia đi đi, ông cũng không hút thuốc lá.” Bà Tô nói.

Ông Tô đồng ý, sau đó hơi thở dài, nói: “Mẹ sắp nhỏ, bà có phát hiện ra không, Tình Tình đã thay đổi khiến tôi cũng sắp không nhận ra. Lúc gặp tôi ở trạm xe, nước mắt cứ không ngừng rơi xuống, trong đầu không biết có bao nhiêu tủi thân nữa.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận