Thập Niên 70 Nàng Dâu Là Thanh Niên Tri Thức

Chương 165. Con rể một nửa 4

Chương 165. Con rể một nửa 4

Ngày hôm sau Tô Tình dậy trễ, nhưng mà Vệ Thế Quốc không dậy muộn, anh phải dậy sớm xem cha mẹ vợ có gì cần đến anh hay là không.

Nhưng mà bà Tô bận bịu, sáng sớm bà đã ăn sáng rồi ra cửa đi làm luôn.

Trái lại ông Tô thì tương đối rảnh rỗi, bởi vì ông đã xin nghỉ nửa ngày để nói chuyện học lái xe với con rể.

“Cha cũng biết giờ đang ăn Tết, nhưng không còn cách nào khác, con và Tình Tình ở trong thành phố cũng không được bao lâu, cho nên ý của cha với mẹ con chính là hôm nay dẫn con qua chỗ cậu ba của con, để cậu ba của con dạy trước, có thể học được bao nhiêu thì học, sau này rảnh rỗi thì vào trong thành phố học tiếp. Trước mắt cứ học lái xe cho xong, nếu sau này có cơ hội thì cậu ba con sẽ cố gắng hết sức tranh thủ cho con.” Ông Tô nói.

Tranh thủ một vị trí công tác, đó tất nhiên không phải chuyện dễ dàng, bởi vì nếu người ta lui xuống sẽ có người thế chỗ, muốn lấy được thì phải đưa ra số tiền đủ để khiến người ta hài lòng.

Tương đương với việc mua lại công việc.

Nhưng mà chuyện này cũng không cần nói ra với con rể, số tiền này nhà họ Tô cho nổi.

Cảm giác trong lòng Vệ Thế Quốc thật sự không cần phải nói.

Thấy anh như vậy, ông Tô cười nói: “Không cần nhiều lời nữa, đi qua học tập chú ba con cho tốt là được. Cậu ấy cũng thương Tình Tình nhất, con không được để cho Tình Tình mất mặt đâu đấy.”

“Cha, cha yên tâm đi ạ, con sẽ học thật giỏi!” Vệ Thế Quốc trịnh trọng nói.

Anh cũng chẳng có cái lòng tự ti nực cười kia, cảm thấy đón nhận sự giúp đỡ của cha vợ và mẹ vợ cũng như được coi là một thành viên trong nhà mẹ vợ. Anh biết cha vợ đang muốn con gái và cháu ngoại trai, cháu ngoại gái của mình có thể có được cuộc sống tốt đẹp, nếu không phải vợ đã được anh cưới về nhà rồi thì chuyện tốt như thế nào đến lượt anh?

Mặc dù cha vợ nói chưa quá sâu, nhưng anh biết rõ rằng nếu anh học tốt, lại có thêm cơ hội như đã nói, cha vợ sẽ tuyệt đối giúp anh nắm được cơ hội trong tay, cha vợ như thế đi đâu mà tìm? Có đốt đèn lồng ở bên ngoài cũng chẳng dễ tìm đâu!

Tất nhiên quan trọng nhất chính là Vệ Thế Quốc anh từ trước tới bây giờ chưa từng nghĩ sẽ làm ruộng cả một đời, từ chỗ của thầy và chỗ của người đàn ông có râu giao dịch với mình bên kia, anh có thể bắt được những thông tin khác nhau.

Trong lòng anh cũng có chút tính toán, chỉ là còn chưa có gì chắc chắn nên chưa nói với ai cả, trước khi anh làm việc không thích nói với người khác, đều là làm xong rồi mới nói ra.

Trước mắt cha vợ muốn dẫn anh đi tìm cậu ba học lái xe, tất nhiên anh cũng sẽ không từ chối.

Cha ruột cũng đối với con trai mình như thế là cùng.

Ông Tô mang theo bao thuốc lá ngon kia, đây chính là thuốc lá ngon của thương hiệu Mẫu Đơn, con rể cũng không tiếc của với ông nhỉ.

Mặc dù nhìn Vệ Thế Quốc cao to vạm vỡ, có chút ngốc ngốc, nhưng thật sự cũng không phải là ngốc, tranh thủ lúc cha vợ anh vào phòng thay quần áo, anh liền về phóng tìm vợ mình.

Nói lại đơn giản mọi chuyện một lần, Tô Tình nhìn anh hỏi: “Anh muốn học không?”

“Muốn!” Vệ Thế Quốc nghiêm túc gật đầu một cái.

Tô Tình ngáp nói: “Vậy thì cầm bao lì xì đi đi, bao lì xì cho bà ngoại của em, bao lì xì cho mấy đứa em họ còn nhỏ và mấy đứa cháu trai họ, cháu gái họ cũng phải có.”

Lúc này, phong bao lì xì được dán giấy đỏ coi như một sự chúc mừng mọi sự đều suôn sẻ.

“Vợ, hình như không có nhiều bao lì xì mà?” Vệ Thế Quốc nói, anh chỉ nghĩ đến cậu của vợ mình, không nghĩ nhiều đến mấy người khác.

“Lấy ở trong túi áo bông của em ấy, cái lớn nhất là cho bà ngoại của em, những cái khác là cho đám nhỏ kia, cũng không biết năm nay anh họ và chị dâu em có sinh con hay không, em chuẩn bị cả mười cái, anh đi ra hỏi cha thử xem nào.” Tô Tình nói.

Vệ Thế Quốc liền đi qua hỏi, ông Tô cũng biết đây là lễ nghi, phải làm cho nên cũng không nói gì, báo số trẻ con bên kia ra.

Bao lì xì cần phát là chín cái.

“Vợ ơi, em đúng là một cô vợ tài đức vẹn toàn.” Vệ Thế Quốc sáp tới gần hôn hôn.

Tô Tình cười liếc anh một cái: “Năm mới em sẽ qua chúc Tết, anh đi trước đi.” Ngẫm thấy học xe cũng không nhanh như vậy, lại hỏi: “Cậu ba có hỏi anh có thể đợi được bao lâu, anh nói chúng ta có thể đợi được một tháng!” Còn phải về thành phố đưa thư giới thiệu để lão đội trưởng viết thêm nữa.

“Ừ.” Vệ Thế Quốc gật đầu một cái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận