Thập Niên 70 Nàng Dâu Là Thanh Niên Tri Thức

Chương 167. Con rể một nửa 6

Chương 167. Con rể một nửa 6

Bà cụ Tô cười cực kỳ vui vẻ, nói: “Sao cháu còn chuẩn bị bao lì xì làm gì? Không cần không cần đâu, nên là bà ngoại cho các cháu mới phải chứ, Tình Tình đâu? Sao Tình Tình không tới?”

“Tình Tình đang có bầu, hôm qua trên đường trở về xe bị gián đoạn hai lần, cô ấy cũng mệt mỏi, để cô ấy nghỉ ngơi lấy lại tinh thần một chút, đợi đến hết năm thì lúc đó chúng cháu sẽ qua đây làm phiền bà ngoại ạ.” Vệ Thế Quốc cười nói.

“Làm phiền gì chứ, các cháu đến bà ngoại vui lắm, đừng đứng nữa, mau ngồi, mau ngồi đi.” Bà cụ Tô đáp lời.

Vệ Thế Quốc để bao lì xì vào trong tay bà cụ, cười nói: “Bà ngoại, chúc bà năm mới an khang thịnh vượng, thân thể khỏe mạnh.”

“Mẹ, đây là tấm lòng của con cháu, mẹ nhận lấy đi.” Ông Tô cười nói.

“Vậy được, bà ngoại nhận.” Bà cụ Tô cười nói với Vệ Thế Quốc.

Ông Tô gọi luôn đám trẻ con đang vây quanh ở cửa qua, nói: “Đây là chồng của cô các cháu, là dượng của mấy cháu, chào dượng đi.”

“Chào dượng ạ!” Mấy đứa nhóc Đông Nam Tây Bắc chào đầu tiên, ngay cả Tiểu Văn Trung ba tuổi cũng chào theo.

Nhưng mà bọn chúng gọi dượng là đúng, nhưng ba đứa Tô Thừa Lễ, Tô Thừa Trí và Tô Thừa Tín cũng gọi theo.

“Không đúng không đúng, mấy đứa bọn con phải chào anh rể.” Chu Chiêu Đệ dở khóc dở cười nói với ba đứa nhóc ngốc nhà mình.

“Chào anh rể ạ!” Mấy đứa lớn cười ha ha, đúng là không sợ tức giận.

“Mỗi đứa một cái.” Vệ Thế Quốc đưa bao lì xì cho đứa lớn, cười nói.

“Thằng nhóc này, dùng vào đâu kia chứ!” Bà cụ Tô vội nói.

“Đúng thế đúng thế, cũng đã lớn vậy rồi, Thế Quốc cháu không cần vậy đâu.” Triệu Mỹ Lan và Chu Chiêu Đệ cũng vội vàng nói.

Tô Tình không chỉ là cục cưng khi ở nhà, ở nhà bà ngoại cũng như vậy luôn, chính là do sự dương thịnh âm suy kia gây ra, hiếm có con gái.

Nhất là những cô con gái có dáng dấp trông như búp bê nữa, gen tốt nhất của nhà họ Tô được thể hiện hoàn mỹ nhất trên người Tô Tình, nói là được một đại gia đình cưng chiều mà lớn lên từng ngày cũng chẳng nói quá.

Cho nên chuyện Tô Tình lập gia đình, hai người là mợ thì cũng đều biết, tất nhiên cũng nghe từ chồng của mình, biết những tin tức cơ bản như tên là gì, người ở nơi nào.

“Cần chứ, đây là chú và anh rể họ của chúng nó, nên cho.” Ông Tô cười một tiếng.

“Nhiều năm vậy rồi mà cái tật khách sáo của con cũng không sửa được, còn dạy con rể giống như thế.” Bà cụ Tô tức giận nói.

Ông Tô cười, mấy năm gần đây ông đều cực kỳ lễ nghi đầy đủ với nhà mẹ của vợ mình từ trước đến giờ, cũng bởi như thế, cho nên nhiều năm rồi quan hệ chưa từng thay đổi.

Cha mẹ vợ và anh em vợ của mình có thể không thèm để ý, nhưng phía mợ không thể bớt lễ nghi.

“Mau cảm ơn dượng và anh rể của mấy đứa đi.” Ông Tô cười nói với đám nhỏ.

Cũng nhìn thấy bà nội của bọn chúng gật đầu rồi, cho nên đám nhóc mới vô cùng vui vẻ, tiếng cảm ơn dượng và anh rể vang trời.

“Đi gọi cha mấy đứa dậy đi, đã là giờ gì rồi mà con ngủ nướng không chịu dậy.” Chu Chiêu Đệ nói với con trai.

“Con đi gọi cha cho!” Tô Thừa Lễ nói.

Cậu đi gọi cha cậu ngay, Tô Hữu Vinh rửa mặt rồi tới sau.

“Em chào anh rể.” Tô Hữu Vinh chào hỏi với anh rể trước, rồi ánh mắt mới nhìn về phía Vệ Thế Quốc.

“Đây là cậu ba của con.” Ông Tô giới thiệu nói.

“Cháu chào cậu ba ạ!” Vệ Thế Quốc nói.

Tô Hữu Vinh quan sát anh mất lần, sắc mặt lúc này mới hòa hoãn đi một chút, nói: “Con bé Tình Tình kia sao không tới cùng với cháu vậy?”

Bởi vì lái xe bên ngoài nên trải đời nhiều, tất nhiên nhìn người cũng chính xác, chồng của cháu ngoại gái của ông không tệ, không bẩn thỉu, trái lại cũng coi như hợp với cháu ngoại gái của mình.

“Tình Tình nói chờ hết năm lại tới chúc tết bà ngoại và các cậu, các mợ, hôm qua ngồi xe nên hôm nay chưa được khỏe lắm.” Vệ Thế Quốc nói.

Tô Hữu Vinh là lái xe nên hiểu, nói: “Xe của các cháu bên kia đều là đào thải xuống để dùng, chạy đường dài lắc lư trên đường không nói, còn bị gián đoạn nữa chứ.”

Vệ Thế Quốc gật đầu.

Ông Tô liền hỏi chuyện lái xe năm nay, Tô Hữu Vinh nói: “Vẫn vậy thôi, mệt mỏi thì cũng mệt mỏi, nhưng năm nay bù lại cũng kiếm được.”

Ông Tô gật đầu một cái, cũng nói về cái xưởng bên kia của mình, sau khi hàn huyên một hồi, lúc này ông Tô mới đi vào vấn đề chính, nói lại một lần chuyện muốn cho con rể học lái xe.

Tô Hữu Vinh nhìn về phía Vệ Thế Quốc, nói: “Cháu muốn học thì cũng được, nhưng mà năm sau tháng Giêng bọn cậu phải xuất xe rồi, cháu có thể đợi ở trong thành phố bao lâu?”

“Có thể đợi nửa tháng ạ.” Vệ Thế Quốc nói.

“Nửa tháng không đủ đâu.” Tô Hữu Vinh nói.

“Vậy có gì quan trọng hơn thì học trước, đợi cuối năm sau thì lại học nốt những thứ còn lại được không?” Bà cụ Tô nói.

“Cũng không trông chờ vào việc cháu nó có thể học hết trong lần này.” Ông Tô cũng gật đầu nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận