Thập Niên 70 Nàng Dâu Là Thanh Niên Tri Thức

Chương 168. Con rể một nửa 7

Chương 168. Con rể một nửa 7

Tô Hữu Vinh cũng không ý kiến gì, sảng khoái nói: “Chỉ có thể ở lại nửa tháng, vậy thì chiều nay cháu qua đoàn xe học với cậu đi.”

“Cảm ơn cậu ba ạ!” Vệ Thế Quốc thật lòng nói.

Ngồi ở bên này hơn một tiếng, lúc này ông Tô mới dẫn Vệ Thế Quốc về trước.

“Tình Tình chọn chồng cũng không tệ.” Mợ cả Triệu Mỹ Lan nói, nhìn ra được ấn tượng của bà ấy với Vệ Thế Quốc thật sự không tệ.

“Người thì không tệ, có hộ khẩu trong thành phố hay không kìa.” Tô Hữu Vinh nói.

“Không có hộ khẩu trong thành phố thì liên quan gì chứ, sau này từ từ rồi có, chờ học lái xe được rồi, đến lúc đó con xem thử xem có cơ hội gì không, coi như là thực tập cũng được, có thì báo với anh rể và chị con một tiếng, bọn nó chắc chắn sẽ tranh thủ giúp. Khi có công việc rồi thì chuyển hộ khẩu qua, đến lúc đó Tình Tình còn có thể nhờ vào quan hệ trong ngành ở ông cậu là con, xem có thể dời tới được hay không.” Bà cụ Tô nói.

Bà cụ cực kỳ hài lòng về Vệ Thế Quốc, thằng nhóc này rất cao rất to, hai mắt trong sáng có thần, nhìn một cái đã khiến người ta thích.

Đứa cháu rể ngoại này, bà rất hài lòng.

Tô Hữu Vinh cười một tiếng, nói: “Vâng, mẹ con cũng đã hài lòng thì con có thể không đợi hay sao?”

Còn mợ ba Chu Chiêu Đệ, đến lúc về nhà mới nói với người đàn ông của mình: “Cha sắp nhỏ, Thừa Lễ năm nay cũng đã mười bảy rồi, ông xem có thể để nó đi theo học cùng Thế Quốc hay là không?”

Tô Hữu Vinh lắc đầu một cái: “Mười bảy tuổi vẫn chưa đủ tuổi, lái xe chúng tôi phải ít nhất là mười tám tuổi.”

“Thì cứ học trước, nếu sau này có cơ hội thì cũng nên tranh thủ cho nó một chút có phải không?” Chu Chiêu Đệ nói.

“Chúng ta còn có tiền dư à? Một cơ hội như thế này phải có con số làm nền tảng, lấy ra được à?” Tô Hữu Vinh làm một động tác tay, nói.

Nếu như người ta lui xuống, vậy thì một ngàn đồng làm nền tảng mới có thể tìm được công việc, đây là ít nhất rồi, không thì chừng một ngàn hai trăm đồng, có khi còn cao hơn nữa, nếu một ngàn rưỡi thì tương đối ổn.

Tiền lương của Tô Hữu Vinh không thấp, một tháng được vốn mươi lăm đồng, cộng thêm thỉnh thoảng chở chút hàng kiếm chút đỉnh, một tháng có thể kiếm được hơn năm mươi đồng.

Nhưng mà kiếm ra nhiều thì gia đình chi tiêu cũng lớn, một nhà của ông ấy chỉ có con trai lớn là Tô Thừa Nhân có công việc, phải nuôi một đại gia đình, lại còn tất cả đều là con trai, cái bụng kia suốt ngày kêu đói, sầu chết người.

Chu Chiêu Đệ cũng thở dài, mặc dù mỗi tháng cũng có thể dành ra ít tiền, nhưng mà muốn một phát lấy ra hơn một ngàn đồng, vậy thì thật sự không thể nào.

Trái lại nhà của chị chồng có điều kiện rất tốt, trên cơ bản đều có công việc và tiền lương, nhưng mà cũng không có gì để nói, mấy công việc đó đều không chiếm vinh quang của nhà mẹ.

Dượng đám nhỏ mỗi lần tới đều mang không ít đồ tới biếu bà ngoại, bọn nhỏ được thơm lây không ít cũng là thật.

Bà cụ Tô liền chia bao thuốc kia ra, kẹo sữa hay đồ ăn vặt gì đó cũng chia một phần, rất là công bằng, không có gì mâu thuẫn.

Ở cùng nhau dưới một mái hiên, mấy năm gần đây mợ cả Triệu Mỹ Lan và mợ ba Chu Chiêu Đệ chưa từng đỏ mặt, bà cụ Tô công bằng tuyệt đối, một chén nước rót cũng phải đặc biệt bình đẳng.

Hoặc là đều có, hoặc là không có một mình bà ấy ăn, câu nói chí lý không chịu thiếu và không chịu lép vế, bà cụ Tô thông suốt từ đầu đến đuôi.

Bà cụ Tô chia đồ xong thì tới tiệm cơm Quốc Doanh bên này tìm con gái.

Lúc này bà Tô mới vừa làm bánh xong, cũng coi như có thể nghỉ ngơi một chút, nhưng mà cũng nghỉ không được, còn phải xào nhân bánh sủi cảo nữa.

“Mẹ, sao mẹ lại tới đây?” Bà Tô thấy bà ấy thì hỏi, dứt khoát bỏ sủi cảo ra phía sau để gói.

Bà cụ Tô thường xuyên qua đây thăm con gái, người bên này đều biết bà ấy.

Bà ấy cũng không ngồi một chỗ với con gái kẻo người khác nói bà ấy giấu sủi cảo, bà ấy liền ngồi đối diện nhìn con gái gói sủi cảo, mình cũng không nhúng tay vào, cười nói: “Lúc nãy A Đức dẫn Thế Quốc tới.”

“Gặp rồi ạ?” Bà Tô cũng chỉ nói.

“Ừ, mẹ bị con nói cho lo lắng mãi, thật sự cho rằng Tình Tình bị lừa, thấy người rối mới coi như tên tâm lại, cái thằng bé này thật đúng là không tệ, vẻ ngoài sáng sủa, có mấy phần bóng dáng hồi ba mươi còn trẻ!” Bà cụ Tô hài lòng nói.

Bà Tô: “...” Người cha đã mất của bà chính là điển hình cho ánh trăng sáng và nốt chu sa trong lòng mẹ, anh con rể tiện nghi này có mấy phần bóng dáng của cha bà, xem ra ấn tượng rất tốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận