Thập Niên 70 Nàng Dâu Là Thanh Niên Tri Thức

Chương 169. Con rể một nửa 8

Chương 169. Con rể một nửa 8

Nhưng bà Tô vẫn như cũ, cái gì mà cha mẹ vợ càng nhìn con rể càng hài lòng, không hề tồn tại ở chỗ của bà.

“Để Thế Quốc đi theo em ba của con học lái xe là chủ ý của con phải không? Rõ ràng rất để ý, còn bày cái mặt này ra làm gì.” Bà cụ Tô nói.

“Cũng không biết có thể học được bao nhiêu đâu.” Bà Tô nói.

Bà cụ Tô không phải quá để ý, nói: “Trước mắt cứ học thôi, có thể học được bao nhiêu thì học, năm nay không học được thì sang năm sau có thể học. Nhưng mà mẹ cũng vừa hỏi Hữu Vinh rồi, nếu như mà có cơ hội đó, sợ là phải chuẩn bị một khoản đấy.”

Bà ấy lật lòng bàn tay mình một cái.

Bà Tô nói: “Cứ để nó học cho tốt đi đã, còn lại con và cha nó sẽ ủng hộ.”

Bà cụ Tô cười nói: “Vậy thì tốt, cũng không thể cả đời đều sống ở nông thôn. Chờ sau này có công việc rồi, đến lúc đó đổi hộ khẩu cũng thuận lợi.”

Lại an ủi con gái: “Nhà nó cũng chẳng có người lớn gì, con và A Đức giúp nó như thế, trong lòng nó chắc chắn rất cảm động, sau này cũng không kém một đứa con rể nửa con trai đâu, con xem A Đức hiếu thảo với mẹ thế nào kìa? Có chuyện gì mới gọi một tiếng đã đến ngay rồi. Lần trước mẹ bị bệnh phải ở lại bệnh viện, nó còn qua lại chăm chỉ hơn cả anh cả con nữa, chị em giường bên cạnh không biết hâm mộ tới mức nào đâu, nói mắt nhìn của mẹ tốt mới chọn được anh con rể như thế cho con gái. Mẹ thấy sau này con cũng chắc chắn không kém đâu, tin tưởng mắt nhìn của mẹ không sai, về nhà cũng đừng có xụ mặt nữa, biết chưa?”

“Con xụ mặt hồi nào vậy. Mẹ à, mẹ không biết được, con bé Tình Tình kia không biết đã chịu bao nhiêu khổ cực ở thôn quê, trước kia chẳng biết làm gì, bây giờ cái gì cũng biết làm, hiểu chuyện tới nỗi trong lòng con khó chịu. Một bụng sinh đôi còn phải đeo gùi đi nhặt phân trâu, mỗi lần nghĩ đến trong lòng con lại vô cùng đau đớn.” Bà Tô nói.

Với ông Tô còn ý chí sắt đá, nhưng cũng không giấu giếm mẹ bà.

Lòng bà cụ Tô cũng chua xót, nhưng mà sự chú ý của bà ấy không đặt ở đây, mà ở trên bụng cháu ngoại gái, vội nói: “Gì cơ? Tình Tình sinh đôi?”

“Vâng, tối hôm qua chúng con cũng mới biết.” Bà Tô nói.

Bà cụ Tô rất vui sướng: “Tốt quá, con bé này giống con!”

Bà Tô khinh bỉ nói: “Mới không giống con, nó mà giống như còn thì có thể tìm một đứa con rể như thế về?”

“Còn dám nói vậy, để thằng nhỏ nhà người ta mà nghe được trong lòng khó chịu lắm đấy. Hơn nữa bây giờ con cũng đã nhận rồi, còn nói không có chỗ dùng.” Bà cụ Tô tức giận nói.

Bà Tô tổng kết: “Con bé kia chính là tới đòi nợ!”

“Lúc thì nói nó hiểu chuyện, lúc lại bảo nó tới đòi nợ, cũng chẳng biết câu nào của con mới là thật.” Bà cụ Tô phun tòa nói, nhớ ra điểm chính, vội nói: “Trong nhà Thế Quốc không có người lớn, vậy sau này Tình Tình sinh con thế nào đây? Bọn nó tuổi trẻ chẳng biết gì, ngay cả người giúp một tay cũng không có!”

Bà Tô cũng lo lắng điều này, tối hôm qua đã hỏi con gái, đến lúc đó muốn để bà ngoại qua giúp đỡ một chút.

Tô Tình nào dám làm phiền tới tận bà ngoại của mình chứ, cũng nói thật với mẹ của cô.

Cho nên lúc này bà Tô nói lại với bà cụ Tô, nói cô của Thế Quốc là một bác sĩ Trung y đã được sửa lại án sai, bây giờ đang ở nhà.

Tất nhiên, đã lấy thân phận bà mợ cô cho tiện ở đó, khi ấy có việc gì bà ấy sẽ hỗ trợ.

Lúc này bà cụ Tô mới thở phào nhẹ nhõm, nhà mẹ bà ấy ở bên kia cũng có sửa lại án sai, bồi thường một khoản tiền rất lớn, cho nên ngoài ý muốn có người giúp đỡ là tốt, nếu không bà ấy cũng phải tự mình đi một chuyến mới có thể yên tâm được.

“Ổn cả rồi, mẹ yên tâm đi.” Bà Tô nói, để người mẹ say xe nghiêm trọng của bà đi cũng không yên tâm, trừ phi thực sự không có biện pháp nào nữa.

Lúc này bà cụ Tô mới gật đầu, cũng đứng lên nói: “Được rồi, để mẹ đi xem có gì để mua không, con cứ làm việc đi.”

“Mẹ đi từ từ thôi, trên đường có băng, trơn lắm đấy.” Bà Tô dặn dò nói.

“Mẹ biết rồi.” Bà cụ Tô đi đứng nhanh nhẹn lắm.

Bên cạnh Vệ Thế Quốc, đi thăm người thân xong giữa đường ông Tô hỏi anh có nhận ra con đường còn lại không, anh nói nhận ra được, thế là tự mình đi về nhà.

Tô Tình cũng đã dậy, trong nhà chỉ còn lại cô và Đỗ Hương, em chồng chị dâu hai người đang gói sủi cảo.

Hôm nay cũng là ba mươi rồi, sắp đón năm mới.

Nhìn thấy Vệ Thế Quốc tự mình trở về, Tô Tình hỏi: "Sao anh lại về một mình, cha đâu?"

“Cha nói còn sớm nên đến nhà máy trước.” Vệ Thế Quốc nói.

“Hơn mười giờ rồi mà còn sớm.” Tô Tình nói, thực sự khâm phục tinh thần làm việc của người thời này, còn cô thì giống như một con cá mặn, có thể nằm xuống được rồi thì sẽ không đứng dậy nữa.

“Chuyện học lái xe thế nào rồi, cậu ba nói sao?” Tô Tình hỏi.

“Cậu ba nói buổi chiều qua đó tìm ông ấy, đưa anh đi đoàn xe học.” Vệ Thế Quốc cười nói.

"Anh vào phòng lấy tiền, sau đó mua một ít thuốc lá, chiều qua bên đoàn xe phát cho ai thì phát." Tô Tình nói với anh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận