Thập Niên 70 Nàng Dâu Là Thanh Niên Tri Thức

Chương 176. Tửu lượng đàn ông nhà họ Tô 7

Chương 176. Tửu lượng đàn ông nhà họ Tô 7

“Để chị làm được rồi, em cũng đi nghỉ ngơi đi.” Đỗ Hương nói.

“Như vậy sao được.” Tô Tình mỉm cười, cùng chị dâu vào bếp chuẩn bị cho bữa tối đoàn viên tối nay.

Đỗ Hương vừa làm vừa hỏi: "Tình Tình, sao em lại nghĩ đến viết báo vậy?"

"Em cũng chỉ thử thôi, sau này hai đứa nhỏ ra đời em sợ mình không có thời gian rảnh, không thể để gia đình đè nặng lên người Thế Quốc được, em muốn thử xem, nhưng không ngờ lại được.” Tô Tình nói.

"Vậy là có thể rồi, chỉ cần viết tốt, bên phía nhà xuất bản sao hụt được." Đỗ Hương gật đầu nói.

"Ừm, em cũng cảm thấy đây là một hướng tốt, sau này vướng víu con cái không ra ngoài làm được, em cũng có thể ở nhà viết bài báo, xem bên phía nhà xuất bản có xem trọng không.” Tô Tình nói.

Sau đó cô lại gửi thêm ba bài báo qua đó, nhưng trong thời gian ngắn vẫn chưa có tin tức gì..

Đỗ Hương cảm thấy cô em chồng này thật sự không dễ dàng, nhưng cái khó hơn nữa chính là thái độ sống của cô, cô không có phàn nàn gì cả, ngược lại còn rất tích cực.

Nếu những gì nghe ngóng được trước đây là thật, sau khi cô em chồng này kết hôn đã thay đổi rất nhiều.

“Vợ à, tìm được rồi, đăng thật đấy này!” Vệ Thế Quốc ở bên ngoài vui mừng nói.

Đỗ Hương lập tức đi ra ngoài xem, bút danh là "Vũ Quá Thiên Tinh".

Chị không khỏi xuýt xoa: "Em chồng viết hay quá, nhìn nét chữ sinh động thế này, chị có thể hình dung ra cảnh em chồng đang tham gia thu hoạch mùa thu."

Vệ Thế Quốc mỉm cười, Đỗ Hương cầm lấy tờ báo nói với Tô Tình.

“Chị không ngờ tài văn chương của Tình Tình lại tốt như thế!” Đỗ Hương khen ngợi hết lời, chị ấy đương nhiên rất bội phục, đây có thể dựa vào cán bút để kiếm cơm rồi, chị ấy đọc sách mấy năm, miễn cưỡng có thể đọc sách nhận biết mặt chữ mà thôi, còn viết văn thì chắc chắn là không được rồi.

Tô Tình nhìn thoáng qua, quả thật là bài văn do mình viết, mỉm cười nói: "Chị dâu khen em hơi quá rồi."

“Để chị giữ lại, đợi cha mẹ về đưa cho bọn họ xem!” Đỗ Hương nói.

“Thế Quốc, nước sôi đã chuẩn bị xong rồi, anh mau đi giết gà nhổ lông đi.” Tô Tình nhìn nước sôi sùng sục nói.

“Được!” Vệ Thế Quốc đi vào, cầm lấy nước sôi.

Hôm nay là đêm ba mươi, hơn nữa bầu không khí hôm nay không được như trước, mọi người đều đi làm về nhà sớm để chuẩn bị đón năm mới.

Năm giờ chiều, ông Tô, Tô Cảnh Văn và Tô Cảnh Quân lần lượt trở về.

Bà Tô thì về muộn một chút, lúc về đến nhà đã bảy giờ.

Trong phòng đâu đâu cũng thấy mùi thơm của thức ăn.

“Mẹ nó à, đến xem đi, bài báo này viết hay không!” Ông Tô rất vui mừng nói với vợ.

Bà Tô cũng chẳng quan tâm đến bài báo hay không bài báo gì cả, nhìn thấy một bàn dọn đầy món ăn, liền nói: "Con và em chồng cùng làm à?"

“Chủ yếu là Tình Tình, con chỉ phụ giúp thôi.” Đỗ Hương bưng canh rong biển ra, cười nói.

Bữa ăn tối nay tự nhiên phong phú lạ thường.

Một đĩa gà lớn, gà này được hầm nguyên con và chặt nhỏ bày ngay ngắn trên đĩa, bên cạnh là nước tương chấm ăn.

Ngoại trừ gà còn có cá, hai đĩa cá kho, còn bốc khói nóng hổi, hương thơm phảng phất

Nồi chân giò hầm đậu nành, thơm mùi đỗ, chân giò được nhà máy sản xuất thịt của cậu cả bên đó mang về, hầm hai chiếc chân giò, mấy cái chân giò còn lại thì mang đi đông lạnh.

Phần còn lại là rau xanh, và một nồi canh, canh này là canh rong biển!

Một bàn lớn đầy ắp món ăn, đủ cả sắc hương vị.

Con dâu bà chỉ mới gả vào đây không lâu, nhưng bà cũng biết bản lĩnh của chị ấy như thế nào, chị ấy không thể làm ra nhiều món ăn như vậy, đều là do con gái bà làm cả

Vì vậy, bà Tô nhìn con gái vẫn còn đang bận bịu hấp sủi cảo trong bếp, vẻ mặt tuy bình tĩnh nhưng có chút kỳ quái, con bé này từ đâu mà có được tay nghề giỏi như vậy?

“Mẹ, mẹ vào đọc lại bài báo đi, đó là bản thảo mà chị con nộp cho nhà xuất bản.” Tô Cảnh Quân mỉm cười.

“Chị con viết à?” Bà Tô sửng sốt.

“Đúng vậy, là do Tình Tình viết, bà đến đây xem một chút.” Ông Tô lại vẫy gọi.

Bà Tô đi qua xem thử, đầu tiên là nhìn bút danh "Vũ Quá Thiên Tinh", sau đó mới đọc chính văn.

Quả thực là một bài văn viết rất mượt mà, cách hành văn cũng thuộc hàng đỉnh, thế là bà Tô liền đi vào trong bếp.

Vệ Thế Quốc gọi tiếng mẹ, bà Tô nói: "Thế Quốc, con ngồi bên ngoài chờ ăn cơm là được rồi."

Vệ Thế Quốc mỉm cười đi ra ngoài trước.

Lúc này bà Tô mới hỏi con gái: "Con còn viết báo à?"

“Ừm, con cũng không thể cứ bảo mẹ với cha con chu cấp cho con được, bản thân con cũng phải tự kiếm chút tiền.” Tô Tình cười với mẹ, nói.

Bà Tô nói: "Nghe cha con nói tiền bản thảo là năm đồng?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận