Thập Niên 70 Nàng Dâu Là Thanh Niên Tri Thức

Chương 177. Tửu lượng đàn ông nhà họ Tô 8

Chương 177. Tửu lượng đàn ông nhà họ Tô 8

“Ừm, sau này con sẽ cố gắng, phấn đấu mỗi tháng được bốn năm bài báo, như vậy một tháng có thể kiếm được chút tiền lương.” Tô Tình cười nói.

“Con tưởng dễ làm đại lắm à.” Bà Tô nói với tâm trạng không vui.

"Cũng không quá khó, mẹ không thấy bản thảo đầu tiên của con được chọn rồi sao, dù sao cũng thử đã, không có thiệt thòi gì, phí bưu điện có thể thu về lại." Tô Tình nói.

“Đi nghỉ ngơi đi, để mẹ làm.” Bà Tô cầm lấy thìa nói.

“Con cũng không mệt, mẹ đi nghỉ ngơi đi, mẹ cũng bận cả ngày rồi.” Tô Tình không để bà làm: “Với lại cũng sắp xong rồi.”

Bà Tô thấy con mình rất có tinh thần, cũng không mệt, nên cũng chẳng nói gì nữa.

Không bao lâu sau Tô Tình cũng nấu xong, cô gọi Vệ Thế Quốc: "Thế Quốc, vào bưng sủi cảo ra chuẩn bị ăn cơm thôi!"

“Anh rể ngồi đi, để em.” Tô Cảnh Quân vào trong bưng sủi cảo, mỉm cười giơ ngón tay cái với chị cậu, nói: “Chị thật tuyệt vời!”

“Đừng có huyên thuyên nữa, mau bưng đồ ra ngoài đi.” Tô Tình cười nói.

Sủi cảo đã hấp xong, cô múc sẵn nước đợi lát nữa để rửa bát nồi, rồi mới ra ngoài.

Mọi người cùng nhau ngồi vào bàn

Đỗ Hương có chút xấu hổ nói: "Tất cả đều là Tình Tình làm, con chẳng giúp được gì nhiều."

"Chị dâu, chị đừng nói như vậy, cha mẹ nuôi nấng em nhiều năm như vậy, năm nay cũng là lần đầu tiên được ăn cơm giao thừa do em nấu, chị nên cho em cơ hội hiếu kính với cha mẹ chứ?” Tô Tình mỉm cười nói.

Đỗ Hương thật sự rất thích cô em chồng này, rất biết nói chuyện.

Tô Cảnh Văn cười nói : "Phải phải, nhưng mà đây không chỉ là lần đầu tiên cha mẹ ăn cơm giao thừa em nấu, bọn anh cũng vậy."

"Là anh hai không có lộc ăn, nên chưa ăn được bữa cơm giao thừa nào như vầy, so với mẹ nấu cũng không thua kém nửa điểm." Tô Cảnh Quân mỉm cười.

“Con gọi điện cho ông bà nội chưa?” Bà Tô hỏi.

"Gọi rồi, vừa đi nhận điện thoại ở đơn vị gọi qua đó rồi, sức khỏe ông bà nội con rất tốt, nghe tin chị dâu cả và chị con mang thai họ đều rất vui." Tô Cảnh Quân nói.

Tô Cảnh Văn cũng đã gọi điện đến nhà máy, ông bà nội còn gọi cho đứa cháu lớn hỏi thăm tình hình của cháu rể Vệ Thế Quốc.

Nhưng mà đứa cháu lớn bảo ông bà cứ yên tâm, tuy là người dưới quê, nhưng mà năm nay đã học lái xe với cậu ba của anh ấy, sau này nếu có cơ hội có thể ra ngoài tranh thủ kiếm tiền, không cần phải sống cả đời ở dưới quê nữa.

"Hôm qua vừa mới trở về thì thôi, hôm nay cả nhà chúng ta ăn mừng năm mới, anh rể buộc phải uống hai ly đó nhé, đàn ông nhà họ Tô chúng ta, không biết uống rượu là dở lắm." Tô Cảnh Quân vừa mở rượu vừa nói.

Tô Tình vừa nghĩ đến gì đó thì đột nhiên bật cười, Đỗ Hương có chút lo lắng cho Tô Cảnh Văn.

Vệ Thế Quốc thì nhìn vợ mình một cách khó hiểu.

“Để mà uống cùng cha vợ anh một ly.” Tô Tình mỉm cười nói.

Sau đó Vệ Thế Quốc mới hiểu ra tại sao vợ anh lại cười, ăn đồ ăn trước, uống rượu là để cuối cùng, nhưng cũng chỉ có một chút thôi, dự là tửu lượng cũng chỉ một hớp là cùng. Tửu lượng cha vợ anh không ổn lắm.

“Các con uống đi, cha vào phòng nằm một lát.” Ông Tô nói xong sắc mặt đỏ bừng, bước đi có hơi liểng xiểng.

“Mau dìu cha.” Tô Tình vội vàng nói.

Vệ Thế Quốc dìu cha vợ của mình vào phòng nghỉ.

Sau đó, lúc trở ra ngoài, cậu cả và cậu út đều nằm sải lai cả rồi.

Vệ Thế Quốc nhìn chai rượu chưa uống bao nhiêu, chìm vào trầm tư: "..." Mọi người uống chung một bình rượu sao?

Bà Tô múc một ít nước nóng đi vào trong lau mặt cho ông Tô, giúp ông cởi giày, cũng không nói nên lời.

Vừa ăn vừa thích uống, đúng là mất mặt trước mặt con rể mà.

“Em rể, em phụ khiêng một chút.” Đỗ Hương nói.

Vệ Thế Quốc đỡ anh cả vào trong, cũng dìu cậu út qua đệm trải dưới đất nằm, cởi áo ngoài và giày tất ra cho cậu, giúp cậu đắp chăn, trông cậu ngủ rất là ngon lành.

Nhưng Vệ Thế Quốc vẫn còn nhớ mấy lời nói hùng hồn lúc anh khui chai rượu ra, đàn ông nhà họ Tô không biết uống rượu là dở…

Nhìn thấy biểu cảm phức tạp trên gương mặt của Vệ Thế Quốc, Tô Tình vui vẻ nói: "Nhìn thấy tửu lượng của đàn ông nhà họ Tô rồi chứ?"

Vệ Thế Quốc nói nhỏ: "Anh nhớ lần trước anh cả đến nhà tửu lượng cũng không tệ mà?"

“Em đổ thêm chín phần nước vào trong bát rượu của anh ấy đấy.” Tô Tình rất bình tĩnh, lần trước anh cả đến thăm cô, sao cô có thể để anh ấy mất mặt được? Anh trai cô nhìn thấy cô đổi rượu thành nước, nhưng lại làm như không thấy.

Nhưng mùi rượu như thế mà khi anh ấy uống hết Vệ Thế Quốc cũng chẳng nghi ngờ gì, bởi vì gương mặt ửng đỏ, có vẻ như khá say rồi.

Vệ Thế Quốc dở khóc dở cười nói: "Cha và anh cả không sao chứ?"

“Không sao, uống rượu vào thì rất ngon, ngủ một giấc tới sáng.” Tô Tình mừng rỡ nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận