Thập Niên 70 Nàng Dâu Là Thanh Niên Tri Thức

Chương 178. Nhà họ Bùi gà bay chó sủa 1

Chương 178. Nhà họ Bùi gà bay chó sủa 1

Bà Tô dọn xong đồ cho ông Tô liền đi ra.

Nhìn thấy hai đứa con đều đã say giấc, bất đắc dĩ nói với con rể: “Tửu lượng của bọn nó cũng chỉ thế, mấy người nhà này đều vậy, cũng chỉ có thằng hai tốt hơn chút, lần sau nó về bảo nó uống với con, cũng chỉ có nó uống được."

Vệ Thế Quốc cười nói: “Mẹ đừng khách khí, con cũng ăn không ít.”

Bà Tô muốn thu dọn nhưng mà Vệ Thế Quốc sao có thể để mẹ vợ làm.

Đỗ Hương cũng không dám để anh rửa, Tô Tình nói: “Chị dâu ngồi với em một lát đi, để Thế Quốc rửa là được, mùa đông em ở nhà cũng chưa từng rửa chén, cơm cũng không nấu, đều là anh ấy mang lên giường đất cho em ăn.”

Tuy trong lòng bà Tô vừa ý, nhưng ngoài miệng vẫn dạy dỗ: “Lười biếng còn khoe khoang tự hào như vậy?”

Tô Tình cười: “Mẹ dạy dỗ đúng, sau này con sẽ sửa, lần này để anh ấy rửa đi.”

Bà Tô vẫn cảm thấy không được tốt, gọi con dâu vào nhà chiếu cố con trai, để bà đi hỗ trợ con rể.

“Mẹ, không cần, con làm là được, không nhiều.” Vệ Thế Quốc nói.

Bà Tô thấy anh làm việc rất lưu loát liền biết con gái nói là thật, ở nhà nhất định đã làm không ít, trong lòng rất vừa ý, nhưng vẫn nói: “Con bé Tình Tình này trước đó bị mẹ và cha nó chiều hư, nhưng đó là khi vẫn là một cô gái, giờ đã làm vợ đương nhiên không giống thế, con cũng đừng quá chiều nó. Con ở bên ngoài bận rộn một ngày cũng không thể về đến nhà còn phải nấu cơm cho nó.”

Vệ Thế Quốc nói: “Không có, lúc con bận, Tình Tình đều sẽ nấu cơm chờ con về nhà, chỉ có mùa đông con mới nấu cơm.”

Bà Tô lại hỏi một chút chuyện quê nhà, ví dụ như quan hệ với mọi người.

Quan hệ trong thành phố cũng là vấn đề lớn, ở nông thôn lại càng không cần phải nói, vì một đống người đều có thể đánh lên.

“Mẹ yên tâm, Tình Tình có quan hệ khá tốt với mọi người xung quanh ở quê nhà của con, bọn họ đều khen cô ấy.” Vệ Thế Quốc cười nói.

Trên mặt bà Tô cũng mang theo hai phần ý cười, nói: “Con nhóc này tùy hứng như vậy, làm gì có chỗ nào đáng khen.”

“Quá nhiều ấy chứ, vợ con xinh đẹp hào phóng, sảng khoái gọn gàng, ngòi bút còn đặc biệt cứng, còn có thể viết bài đăng báo, gả cho người quê mùa như con là ủy khuất của cô ấy.” Vệ Thế Quốc nói, lại nghiêm túc: “Nhưng mà mẹ cứ yên tâm, con sẽ cố gắng tiến lên, sẽ không để vợ con con sống khổ sở cả đời!”

Bà Tô có chỗ nào không hài lòng với Vệ Thế Quốc? Còn không phải bởi vì không muốn con gái chịu khổ sao, nhưng bà thấy nhặt được đứa con rể tiện nghi như vậy, trong lòng cũng được an ủi vài phần, hỏi: “Đêm nay cha con và mấy người Cảnh Văn đều dọn bàn sớm, con ăn no không?”

“Ăn no ạ.” Vệ Thế Quốc gật đầu.

“Vậy là tốt rồi, ở trong nhà mình cũng không cần câu nệ, nếu đói bụng, phòng bếp có gì cứ vào lấy, những quả táo kia cũng được, mẹ thấy con cũng chưa ăn quả nào, không cần luyến tiếc, Tình Tình và chị dâu nó đều có rồi, nếu ăn hết lại để cha con đi mua.” Bà Tô cười nói.

Tô Tình ở bên ngoài một lát liền nghe thấy tiếng mẹ cô cười nói vui vẻ.

Qua một lát, mẹ cô đi ra: “Bây giờ còn sớm, con và Thế Quốc muốn ra ngoài đi dạo hay không? Xem phim điện ảnh gì đó?”

“Bây giờ tới rạp chiếu phim nhất định rất đông, con không muốn đi, bên ngoài cũng rất lạnh, không muốn ra khỏi cửa.” Tô Tình lắc đầu.

“Vậy mẹ cũng không ngồi với mấy đứa nữa, mẹ qua nhà thím Kha ngồi chơi." Bà Tô cười nói.

Tô Tình liền đưa cho bà một đĩa kẹo, nói: “Mẹ cầm qua đi, trong nhà thím Kha nhiều cháu trai cháu gái.”

Bà Tô cũng cầm lấy, thay quần áo rồi ra ngoài qua nhà hàng xóm.

Đỗ Hương ở trong phòng chăm sóc Tô Cảnh Văn, bên ngoài chỉ còn Tô Tình và Tô Cảnh Quân ngủ như chết dưới đất.

Một lát sau, Vệ Thế Quốc cũng dọn xong trong bếp, đi ra ngoài.

“Không nhìn ra, anh còn rất biết dỗ mẹ vui vẻ, anh nói gì với mẹ thế, em thấy mẹ đi từ phòng bếp ra tâm trạng rất tốt.” Tô Tình lúc này mới cười nhìn nam nhân của mình.

Vệ Thế Quốc cười nói: “Cũng không nói gì, hôm nay ăn Tết, tâm trạng mẹ vốn dĩ tốt.”

Tô Tình cười nói: “Muốn ra ngoài đi dạo một chút hay không?”

“Không đi.” Vệ Thế Quốc lắc đầu, anh thì không có gì vấn đề, nhưng bên ngoài trời băng đất tuyết, anh cũng lo lắng vạn nhất trượt chân.

Tô Tình cùng anh về phòng trước, nói chút chuyện bí mật.

Không khí ngày Tết của nhà họ Tô bên này không cần phải nói.

Nhưng nhà họ Bùi cách một tiểu khu bên kia lại trong tình trạng hàng xóm láng giềng đều vây xem.

“Tử Du, người phụ nữ này tới từ đâu thì cút về đó đi, nhà họ Bùi chúng ta là nơi nào, là chỗ mà loại như cô ta có thể vào cửa sao, coi nhà họ Bùi chúng ta là cái gì, nơi thu gom rác sao, loại nào cũng nhìn trúng!” Bà Bùi trừng mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận