Thập Niên 70 Nàng Dâu Là Thanh Niên Tri Thức

Chương 179. Nhà họ Bùi gà bay chó sủa 2

Chương 179. Nhà họ Bùi gà bay chó sủa 2

Sắc mặt Trần Tuyết đứng bên cạnh Bùi Tử Du trở nên trắng bệch.

Đương nhiên, sắc mặt Bùi Tử Du cũng khó coi, bởi vì anh ta căn bản không nghĩ tới mẹ mình sẽ có phản ứng quá khích như thế.

“Mẹ, chúng ta có chuyện gì để vào nhà nói không được sao? Con và Trần Tuyết vừa mới về nhà, trên đường xe bị hỏng, bọn con đi đến tận bây giờ mới về đến nhà!” Bùi Tử Du nói.

“Anh hai, anh về nhà mẹ còn có thể ngăn không cho anh vào cửa sao? Anh cũng không biết mẹ trông ngóng anh về như nào đâu, nhưng anh về thì cứ về thôi, sao còn mang theo một người phụ nữ nông thôn về làm gì? Mẹ mong anh rất nhiều, anh làm như này không phải đâm vào tim mẹ sao, ngày Tết nhất, mẹ vất vả chờ được anh trở về, anh lại mang theo một người phụ nữ ở nông thôn đến làm mẹ ngột ngạt?” Bùi Như Ý nói.

Ánh mắt cô ta nhìn Trần Tuyết giống như nhìn thứ đồ hạ tiện, mang theo khinh thường không chút che giấu, giống như muốn dùng ánh mắt nói cho Trần Tuyết, cửa nhà họ Bùi chúng tôi là nơi mà loại như cô có thể tiến vào sao?

Trần Tuyết bị hai mẹ con họ thay phiên nhục nhã, nhục mạ, trong lòng đương nhiên xấu hổ và giận dữ muốn chết, hoàng hoa khuê nữ(1) lần đầu bị người ta mắng như vậy.

(1)Hoàng hoa khuê nữ: ý chỉ thiếu nữ còn trong trắng, các cô gái trẻ chưa gả chồng.

Nhưng trước khi cô ta đến đây cũng đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, bởi vì cô ta nhìn ra được một ít từ thần sắc của anh Bùi, tuy anh Bùi nói trong nhà sẽ tiếp nhận cô ta, nhưng cô ta vẫn có chuẩn bị tâm lý.

Cũng bởi vì có chuẩn bị, cho nên lúc này cô ta mới không bị những ngôn luận này đánh gục.

Cô ta cũng là người có tâm tính kiên cường, cho nên sắc mặt tuy cứng đờ, nhưng vẫn nói với bà Bùi: “Bác, cháu nghĩ bác có hiểu lầm với cháu……”

“Cô gọi ai là bác, ai là bác cô? Hiểu lầm, hiểu lầm cái gì? Chẳng lẽ cô không phải người đến từ nông thôn, chẳng lẽ cô không phải thấy con trai tôi lớn lên đẹp mắt, lại là người thành phố nên muốn leo lên hút máu? Tôi nói cho cô biết, chỉ cần còn một ngày có tôi ở đây, cô đừng mơ tưởng tiến vào cái nhà này!” Bà Bùi nói thẳng.

“Đúng vậy, cũng không nhìn xem bản thân là loại người gì, người như cô làm sao xứng với anh trai tôi? Tôi mặc kệ cô dùng loại thủ đoạn gì, tóm lại nhanh chóng rời khỏi anh tôi đi!” Bùi Như Ý nói.

“Như Ý, em nói năng kiểu gì thế?” Bùi Tử Du không có biện pháp với mẹ mình, nhưng vẫn tức giận với em gái.

“Lời em gái con nói là lời mẹ muốn nói!” Bà Bùi nói thẳng: “Người phụ nữ tới từ nông thôn, sao có thể xứng với con, đầu con là bị lừa đá hay thế nào, sao con lại nhìn trúng loại như vậy? Các cô gái chạy theo con đầy ra đấy, con còn sợ không cưới được vợ sao, vậy mà phải tìm một người nhà quê ở nông thôn!”

“Mẹ, Trần Tuyết tuy rằng ở nông thôn, nhưng nhà cô ấy là gia đình trong sạch, tất cả tổ tiên đều là bần nông (nông dân nghèo)……”

Bùi Tử Du còn chưa dứt lời, đã không thể nói tiếp được nữa.

Trời ạ, tất cả tổ tiên đều là bần nông, vậy phải nghèo thành cái dạng gì chứ? Nhìn người phụ nữ mặc áo bông thô lậu này là biết không phải cô gái trong sạch gì, quả nhiên là nghèo đến kêu vang, nếu con trai mình thật sự cưới cô ta về, vậy còn không phải là bị chậm trễ đến chết à?

Người nhà quê bọn họ thích nhất là hút máu con gái để nuôi nhà mẹ đẻ, nếu thật sự cưới cô ta vào cửa, vậy còn không phải là phải nuôi thêm một nhà mẹ đẻ sao?

Cho nên bà Bùi gần như không chút do dự ngắt lời con trai, nói: “Mẹ nói không được chính là không được, Tử Du, con thật sự muốn tức chết mẹ phải không? Ngày Tết nhất này, con một hai phải khiến mẹ sống không tốt suốt một năm à?”

“Không phải sao, Tử Du à, mẹ ngày ngày ngóng trông cháu trở về, mong đến đỏ mắt, mỗi ngày đều nói không biết ở nông thôn có chịu khổ không, bà ấy ăn không ngon, ngủ không vào, chỉ hận không thể thay cháu xuống nông thôn, cháu thì ngược lại, ngày Tết nhất, thế mà lại mang theo cô gái ở nông thôn quay về chọc tức mẹ cháu như vậy!” Chỗ nào cũng không thiếu những bà thím muốn ‘chủ trì công đạo’ như vậy.

Trong nhà người thím này cũng có đứa con gái, bà ta đã nhắm người con rể Bùi Tử Du này từ lâu, chỉ hận không thể gả con gái qua đây sớm, bà ta đương nhiên sẽ không vừa mắt Trần Tuyết.

Trước kia con gái nhà họ Tô thì không nói, điều kiện nhà cô gái kia còn tốt hơn nhà bà ta, muốn nói cũng không được, nhưng hôm nay là một con nhóc ở nông thôn, dựa vào cái gì gả cho thanh niên tốt như Tử Du, cô ta xứng sao!

“Đây không phải đối tượng của Tử Du sao? Tử Du mang về gặp trưởng bối cũng rất bình thường mà, ngày Tết nhất làm loạn khó coi như thế, tôi thấy nhanh chóng vào nhà ăn cơm tất niên đi, vừa rồi Tử Du cũng nói nửa đường ô tô bị hỏng, đã đi nửa ngày rồi.” Một hàng xóm khác quan hệ không tệ với bà Bùi cười khuyên giải.
Bạn cần đăng nhập để bình luận