Thập Niên 70 Nàng Dâu Là Thanh Niên Tri Thức

Chương 184. Nhà họ Bùi gà bay chó sủa 7

Chương 184. Nhà họ Bùi gà bay chó sủa 7

Tô Tình và Đỗ Hương cùng đi dạo bách hóa.

Đỗ Hương nói: “Chị cũng đã nghe nói qua cái nhà kia, không phải nói quá, nhưng cũng thật không ra sao, cô gái nhà ai gả qua chỉ sợ sống không có ngày yên ổn."

Đương nhiên Đỗ Hương dám nói lời nói thật này, cũng vì thấy em chồng đã thật sự buông xuống.

Tô Tình thở dài: “Người còn trẻ không có biết đâu, đều sẽ trải qua.”

Đỗ Hương cười: “Vẫn là ánh mắt em đặc biệt tốt, em xem Thế Quốc, muốn tướng mạo có tướng mạo, muốn dáng người có dáng người, có chỗ nào kém người khác? Chờ hắn học lái xe xong với cậu ba, đến lúc đó có cơ hội là có thể an bài công việc.”

Còn về an bài công việc phải tốn số tiền lớn, chị ấy cảm thấy cha mẹ chồng mình nhất định sẽ cho.

Trong lòng muốn nói hoàn toàn không có ý kiến là không có khả năng, chị ấy lại không phải thánh nhân, nhưng chị ấy mới vào cửa chưa bao lâu, tiền cha mẹ chồng mình kiếm được muốn dùng như thế nào chị ấy cũng không quản được.

Tô Tình cười nói: “Sau này nếu thực sự có cơ hội, trước tiên có lẽ phải mượn cha mẹ một số tiền, nhưng mà sau này nhất định sẽ trả lại, Thế Quốc cũng không muốn ăn cơm mềm.”

Cô cũng không nghĩ tới muốn chiếm tiện nghi của cha mẹ, sau này có tiền nhất định cũng sẽ trả lại trước tiên.

Cho nên trước mặt chị dâu nên nói vẫn phải nói.

Trong lòng Đỗ Hương có chút ngượng ngùng, cảm thấy mình có chút không phóng khoáng, cũng vội nói: “Cả nhà có khó khăn giúp đỡ nhau là chuyện bình thường, làm gì có cách nói này.”

Tô Tình cười nói: “Phải, em cũng cảm thấy em và Thế Quốc sẽ không ở quê cả đời, em có tin tưởng với chuyện này.”

Đỗ Hương cười nói: “Chị cũng tin tưởng hai đứa, đến lúc đó trở về, cả gia đình đều có thể chiếu cố lẫn nhau.”

Chị dâu em chồng hai người đi dạo một vòng, Tô Tình còn mua ít trái cây điểm tâm, ngày mai là ngày năm đầu con dâu thứ tới cửa, cha mẹ cô còn phải đi làm, anh em trai cô cũng thế, cho nên cô và Vệ Thế Quốc qua nhà bà ngoại chúc Tết.

Bao lì xì sẽ cho, nhưng năm mới cũng không thể tay không đi qua.

“Sao phải mua mấy cái này, trong nhà còn có, đến lúc đó lấy trong nhà qua là được.” Đỗ Hương nói.

“Đồ trong nhà để anh cả mang qua nhà cha vợ, năm nay con rể tới cửa, cũng phải mang nhiều chút qua.” Tô Tình cười nói.

Đỗ Hương dở khóc dở cười, nhưng trong lòng cũng rất hưởng thụ.

Cô em chồng như vậy, chị dâu nhà nào không muốn? Không gây chuyện còn rất biết làm việc.

Tô Tình mua chút kẹo và điểm tâm, còn lại đây khi thị trường bên này khá hơn một chút, nhưng mà có chút tiếc nuối là không có trái cây.

Chị dâu em chồng hai người cũng về nhà.

Tuy rằng là mùng một năm mới, nhưng mà cũng đều rất bận, không có ai nhàn rỗi, không khác ngày thường mấy.

Đều là tan tầm quay về ăn cơm, xong rồi nghỉ ngơi một hồi lại tiếp tục đi làm.

Giữa trưa, Vệ Thế Quốc mang theo cậu ba Tô Hữu Vinh tới trong nhà ăn cơm, Tô Hữu Vinh vốn nói không cần, là Vệ Thế Quốc cưỡng ép lôi kéo tới, tối hôm qua khi ngủ Tô Tình đã dặn dò.

Nhìn thấy cậu ba tới, Tô Tình cười nói: “Cậu ba kính yêu của cháu, đã lâu không thấy, thật sự là càng ngày càng trẻ.”

“Con nhóc này, miệng thật ngọt!” Tô Hữu Vinh dở khóc dở cười, thấy khí sắc và các phương diện khác của cháu gái đều tốt, biết là không chịu khổ gì, lúc này mới yên tâm.

“Hữu Vinh, lại đây ngồi, chúng ta chuẩn bị ăn cơm.” Ông Tô đã tan tầm, đang ngồi xem báo, cười nói.

“Chờ bọn Cảnh Văn về đã.” Tô Hữu Vinh cười tiến lại ngồi xuống.

Vệ Thế Quốc vào trong phòng bếp hỗ trợ vợ anh.

“Thế Quốc học thế nào?” Ông Tô hỏi.

Nói đến cái này, Tô Hữu Vinh liền khen: “Sau này mỗi ngày đều học với em, có lẽ đến lúc hắn phải quay về là ổn rồi !”

Ông Tô kinh ngạc: “Thật sự? Nhanh như vậy sao?”

“Rất nhanh, ngộ tính tốt, em vừa nói hắn đã nhớ kỹ, anh rể, đứa con rể này của anh không tồi!” Tô Hữu Vinh vừa lòng.

Không chỉ học xe nhanh, còn biết làm người, mới một hai ngày mà thôi, đã xây dựng quan hệ không tồi với ông bác trông cửa, ông bác kia là cậu của lãnh đạo ông ấy, cũng không dễ thân cận, nhưng ấn tượng với đứa cháu rể Vệ Thế Quốc này lại rất tốt.

Đương nhiên, Vệ Thế Quốc cũng biết làm người, không thiếu điếu thuốc nào.

“Cậu ba!” Qua một lát, Tô Cảnh Quân trở về, trực tiếp cho ôm cậu ba một cái.

Tô Hữu Vinh cười mắng: “Mau buông ra cái tên trẻ trâu này, sắp siết cậu đến không thở nổi rồi!”

“Ha ha.” Tô Cảnh Quân vui vẻ, nói: “Cậu ba, hôm nay tới là được rồi, đến nếm thử tay nghề của chị cháu, tay nghề của chị cháu bây giờ như này!” Cậu dựng thẳng ngón tay cái.

“Thật sự sao?” Tô Hữu Vinh cười nhìn về phía cháu gái đang bận rộn trong phòng bếp.

“Đương nhiên là thật, tối hôm qua cơm tất niên chính là chị dâu cả và chị cháu cùng nấu, ngon cực kỳ.” Tô Cảnh Quân nói.

Đỗ Hương cười nói: “Chị chỉ là trợ thủ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận