Thập Niên 70 Nàng Dâu Là Thanh Niên Tri Thức

Chương 185. Kính trọng và vinh quang 1

Chương 185. Kính trọng và vinh quang 1

“Đúng rồi chị dâu, vừa rồi em gặp anh cả, anh ấy và cha chị về nhà họ Đỗ ăn cơm rồi, bảo em quay về nói một tiếng.” Tô Cảnh Quân nói.

Đỗ Hương nghe vậy bật cười: “Được, vậy chúng ta không đợi anh ấy nữa.”

Qua một lát, Tô Tình và Vệ Thế Quốc đã xong xuôi, lúc bưng ra, cha Tô đang cầm báo chỉ cho cậu ba nhà cô xem.

Tô Hữu Vinh cũng xem vui vẻ: “Tình Tình viết thật tốt!”

“Không đâu, không nhìn ra con nhóc này viết văn còn tạm được." Ông Tô khiêm tốn nói.

“Lúc Tình Tình đi học, thành tích không phải vẫn luôn khá tốt sao, viết được như vậy cũng không ngoài ý muốn, nếu không phải không thi đại học, kiểu gì Tình Tình cũng có thể thi đỗ một cái.” Tô Hữu Vinh nói.

“Cậu ba đừng khen nữa, cháu cũng bị khen đến ngượng ngùng.” Tô Tình cười.

“Cha, cậu ba, ăn cơm.” Vệ Thế Quốc vừa sắp chén đũa vừa nói.

Cả nhà liền cùng nhau ăn cơm trưa, Tô Cảnh Quân còn muốn lấy rượu.

Vệ Thế Quốc ho khan: “Cảnh Quân, buổi chiều còn phải đi làm.”

“Đúng vậy, không uống, chút tửu lượng này của cháu có ai không biết, giống hệt cha cháu.'' Cậu ba Tô Hữu Vinh này nói chuyện trực tiếp hơn nhiều.

Tô Cảnh Quân ngượng ngùng cười, cha Tô làm như không nghe thấy: “Dùng bữa, dùng bữa.”

Tô Hữu Vinh cũng được trải nghiệm một phen tay nghề của cháu gái mình, thật sự dựng lên ngón cái: “Tình Tình tay nghề này của cháu học ở đâu vậy?”

“Còn cần phải học sao, có gen của ông ngoại, trong xương cốt cháu đã biết nấu ăn.” Tô Tình bình tĩnh nói.

Ông ngoại cô nấu ăn rất ngon, trước kia cũng là đầu bếp, chỉ là sau này mất sớm.

Tô Hữu Vinh cười, cả nhà cùng nhau ăn cơm trưa, cũng không cần về nhà, trực tiếp nghỉ trưa ở nhà họ Tô là được.

Buổi chiều, lúc 2h Vệ Thế Quốc lại đi tập xe với Tô Hữu Vinh.

Tô Tình cũng nhận thức sâu sắc sự thiếu thốn tinh thần thời đại này, bởi vì căn bản không có gì để tiêu khiển, TV gì đó cũng đều không có.

Bởi vì ở thời đại này, những thứ đó đều là đồ lớn, rất ít người mua nổi loại hộp lớn này, mua nổi cũng không nhất định có thể bỏ được số tiền lớn kia.

Tô Tình cầm bút cũng chỉ có thể viết văn, nhàn rỗi không có việc gì làm, không viết văn còn có thể làm gì.

Mùng 2 Tết, Tô Tình liền cùng Vệ Thế Quốc tới nhà cậu, hai người cũng mang theo không ít lễ vật tới, bánh kẹo gì đó đều có.

Bà ngoại Tô còn nói cô, phí tiền làm gì, lúc trước Thế Quốc tới đây chúc Tết còn đưa bao lì xì lớn.

Tô Tình cười nói nên vậy.

Vốn muốn ở thành phố đến qua Tết rồi mới về, nhưng cậu ba bên kia lại phải lái xe sớm.

Mười ba tháng giêng, đoàn xe bên kia nhận được tin tức, cho nên không thể dựa theo kế hoạch.

Nhưng trải qua mấy ngày này luyện tập này, Vệ Thế Quốc đã nắm chắc bảy tám phần, học tập chăm chỉ rất quan trọng, nhưng thiên phú càng quan trọng hơn.

Anh tuy không có cơ sở gì nhưng trên phương diện này thực sự rất có thiên phú, cho nên học rất nhanh.

“Còn lại để cuối năm tới lại học sau.” Cha Tô cũng không nói gì, chỉ dặn dò.

Vệ Thế Quốc gật đầu.

Nếu đã không học lái xe, vậy chuẩn bị trở về, Tô Tình hôm nay nói: “Cha, mai chúng con sẽ ngồi xe trở về.”

Cha Tô không khỏi nói: “Không đợi qua Tết rồi hẵng về?”

Đỗ Hương cũng vội nói: “Đúng vậy Tình Tình, chờ thêm qua Tết lại về cũng không muộn?” Chị thật sự rất thích người em chồng này, cũng không ngại tiếp tục ở nhà thêm mấy ngày.

“Không được, thời gian cũng đã lâu, cần phải trở về.” Tô Tình cười nói.

Nếu không phải Vệ Thế Quốc muốn học lái xe, sao cô có thể để Vệ Thế Quốc ở nhà mẹ đẻ lâu như vậy, tuy rằng ở cùng người trong nhà cũng rất vui sướng, nhưng tóm lại cũng không phải nhà Vệ Thế Quốc, anh sẽ không được tự nhiên.

Lúc bà Tô trở về cũng nghe thấy tin tức này, thật ra cũng không có giữ người, nói: “Ngày mai bảo Cảnh Quân đưa hai đứa đi ngồi xe.”

“Không cần Cảnh Quân đưa, nó còn phải đi làm, con biết đường.” Tô Tình lắc đầu.

Lời nói như thế nhưng ngày hôm sau Tô Cảnh Quân vẫn đưa chị và anh rể lên xe.

“Đây là đồ cho anh rể.” Tô Cảnh Quân đưa túi đồ trong nhà chuẩn bị cho anh rể, nói.

“Được.” Vệ Thế Quốc gật đầu.

Tô Tình biết bên trong là thứ gì, hôm qua mẹ cô đã đóng gói thu thập hết cho cô.

“Chị, anh rể, hai người thuận buồm xuôi gió.” Tô Cảnh Quân vẫy tay.

“Ừ, mau trở về đi làm đi.” Tô Tình gật đầu.

“Trở về đi.” Vệ Thế Quốc cũng nói.

Ô tô khởi động, hai vợ chồng bước lên con đường rời khỏi thành phố.

Tô Tình vẫn có chút buồn bã ly biệt, cảm xúc có chút hạ xuống, Vệ Thế Quốc nhẹ giọng nói: “Năm tới chúng ta mang theo hai đứa trẻ về nhà ăn Tết đi.”

“Được.” Có những lời này an ủi Tô Tình, trên mặt cô cũng tốt đẹp hơn không ít.
Bạn cần đăng nhập để bình luận