Thập Niên 70 Nàng Dâu Là Thanh Niên Tri Thức

Chương 186. Kính trọng và vinh quang 2

Chương 186. Kính trọng và vinh quang 2

Nhưng mà rất nhanh lại không ổn, mùi xăng quá nồng, lại bắt đầu mơ mơ hồ hồ, nhưng lần này vận khí tốt hơn lần trước, lần trước giữa đường dừng hai lần, mùi vị kia thật sự rất gian nan, lần này một đường không dừng.

Trên đường cũng có hành khách khác tỏ vẻ rất bất ngờ.

Phó tài xế cười nói: “Hôm 30 Tết lốp xe bị hỏng, phải kéo xe đi sửa một lần, còn đổi một động cơ.”

Cho nên lúc này ô tô không dừng giữa đường, đến huyện thành đúng giờ.

Nhưng đường dài như vậy vẫn khiến sắc mặt Tô Tình có chút trắng bệch, mấy ngày nay ở nhà mẹ cũng bồi bổ cho cô không ít.

Ba con gà mang vào thành phố đều hầm ăn, không chỉ vậy, mẹ cô mỗi ngày đều sẽ mang một hộp thịt về.

Cha và anh em trai cô đều không nỡ ăn, để cho cô và chị dâu.

Cậu cả và anh họ của cô đều làm trong xưởng chế biến thịt, những cái khác không dễ lấy, nhưng những cái như dạ dày hay ruột non, bụng heo hoặc chân heo gì đó, lại rất dễ lấy.

Cho nên mấy ngày nay Tô Tình bị nuôi đến thật sự tốt.

Cũng may Vệ Thế Quốc có dự kiến trước, lúc trước mang theo đồ ăn không phải chỉ mang mấy cân, mà là mang theo hai mươi cân, đương nhiên cũng vẫn ăn trong nhà, nhưng tóm lại cũng không đến mức không biết xấu hổ.

Nói như vậy đương nhiên có vẻ có chút khách khí, nhưng trong nhà có chị dâu, không phải nói không coi chị dâu như người một nhà, chính vì coi như người một nhà, cho nên lúc này mới phải biết đúng mực.

Nếu không cô làm con gái đã gả ra ngoài còn mang theo con rể về nhà mẹ đẻ ăn uống thả cửa à? Để người ta nghĩ như thế nào, thật dễ sinh ra mâu thuẫn gia đình.

Cho nên cô khách khí là tốt nhất, bây giờ tất cả mọi người đều vui mừng.

Xuống ô tô hô hít không khí bên ngoài, Tô Tình mới cảm thấy mình đã sống lại.

“Vợ à, chắc em đói bụng rồi, chúng ta ăn cơm trước đi?” Vệ Thế Quốc vác đồ trên vai, còn đỡ cô.

“Được.” Tô Tình gật đầu, cô có chút đói bụng.

Bụng cô bây giờ đã bắt đầu có xu thế là cái động không đáy, ăn xong không lâu đã dễ dàng đói bụng, cho nên khi ở nhà mẹ đẻ, Vệ Thế Quốc không ít lần đi chợ đen mua táo cho cô ăn vặt.

Một ngày ngoài ba bữa cơm, cô còn phải ăn hai quả táo lớn, cùng với bao nhiêu hạt thông, hạt dưa đỏ, vẫn còn thường cảm thấy đói bụng, buổi tối trước khi ngủ còn phải uống sữa bò mới được, nhưng sáng sớm hôm sau bụng đã đói kêu vang.

Có chút đáng sợ.

Bởi vì bây giờ còn chưa đến năm tháng cũng đã như vậy, sau này phải làm sao bây giờ?

Tô Tình có chút không dám nghĩ, đi theo Vệ Thế Quốc vào tiệm cơm quốc doanh huyện thành ăn sủi cảo, có phiếu gạo cũng có phiếu thịt, gọi hai chén sủi cảo thịt.

Ăn xong một phần của mình, Tô Tình còn có chút chưa đã thèm, hiển nhiên, một chén không đủ để cô ăn!

Tô Tình: “……”

Vệ Thế Quốc ăn thật sự rất chậm, biết vợ ăn không đủ nên cố ý để phần cho cô, múc của mình qua cho cô: "Vợ, em ăn nhiều một chút.”

Tô Tình yên lặng cầm muỗng tiếp tục ăn bảy cái sủi cảo anh múc qua, lúc này mới cảm giác có bảy phần no?

Đáng sợ, thật quá đáng sợ.

“Muốn một chén nữa hay không?” Vệ Thế Quốc nhìn miệng vợ mình.

“Không cần.” Tô Tình lắc đầu.

Vệ Thế Quốc cười cười: “Vậy chúng ta trở về?”

Đương nhiên phải về nhà, nhưng lúc này vận khí lại không tốt như, hai vợ chồng dựa vào hai chân đi trở về trong thôn.

“Ai da, Thế Quốc, vợ Thế Quốc, sao giờ mới trở về?” Thím tư Vương, mẹ Vương Mạt Lị gặp hai người bọn họ, lại hỏi.

Thanh niên trí thức họ Bùi và Trần Tuyết mùng 3 đầu năm đã trở lại.

“Thím tư, chúc mừng năm mới. Bọn con hiếm khi trở về một chuyến, nên ở nhà mẹ đẻ nhiều chút.” Tô Tình cười nói.

“Chúc mừng năm mới, chúc mừng năm mới, trời lạnh cũng không lôi kéo hai đứa nói chuyện nữa, đi về trước đi.” Thím tư Vương cười nói.

“Vâng.” Tô Tình cũng có chút mắc tiểu, nửa đường đã vào rừng giải quyết một lần, nhưng là người mang thai, phương diện này tương đối mẫn cảm.

Nhưng mà hai vợ chồng trở về là chuyện náo nhiệt sự, không bao lâu lại gặp gỡ những người khác, nhưng những người đó cũng không có thông cảm cho người khác như thím tư Vương.

“Thế Quốc, anh tâm sự với các thím các bác đi, em về nhà uống miếng nước trước.” Tô Tình không phải người sẽ ủy khuất bản thân, lập tức nói.

“Mọi người, cháu đỡ vợ về đã, lát nữa lại nói.” Vệ Thế Quốc nói.

“Chỉ đoạn đường này cũng phải đỡ, để vợ cháu tự về uống nước là được rồi, cháu nói chuyện trong nhà cha vợ với chúng ta một chút đi?” Một bác gái nói.

“Đúng vậy, sao bây giờ hai đứa mới trở về?” Một bác gái khác cũng nói.

“Không có nguyên nhân gì, chỉ là vợ cháu nhớ nhà, một năm cũng chỉ về một chuyến, lúc này mới ở thêm mấy ngày.” Vệ Thế Quốc nói xong, liền mặc kệ bọn họ, đỡ vợ mình về nhà trước, trời băng đất tuyết anh cũng không dám để vợ mình tự đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận