Thập Niên 70 Nàng Dâu Là Thanh Niên Tri Thức

Chương 187. Kính trọng và vinh quang 3

Chương 187. Kính trọng và vinh quang 3

Tô Tình về nhà chỉ kịp chào hỏi bà Đường đã chạy nhanh tới nhà xí hậu viện để đi ngoài.

Tô Tình giải quyết xong vấn đề sinh lý mới cảm khái, mình mang thai lần này thật sự quá không dễ dàng.

“Cô, năm mới tốt lành.” Tô Tình lúc này mới cười nói, còn Vệ Thế Quốc, cô nghe thanh âm còn đang ở bên ngoài ứng phó với hàng xóm.

Bà Đường cười nói: “Năm mới tốt lành, Tình Tình mau ngồi xuống, cô xem cho con.”

Tô Tình liền ngồi xuống để bà ấy xem, bà Đường bắt mạch, phát hiện mạch tượng rất tốt, lại nhìn khí sắc Tô Tình, càng không cần phải nói.

“Như vậy rất tốt, dưỡng cho tốt, nhất khẳng định có thể sinh được một đôi song bào thai khỏe mạnh.” Bà Đường gật đầu nói.

Tô Tình cười, lúc này mới nói: “Cô, năm nay trong nhà có không ai lại đây sao?”

Bà Đường nói: “Hai đứa đã lâu không về, sau đó chị cả Thế Quốc lại tới một chuyến nữa, em gái Thế Quốc mùng hai đầu năm cũng tới.”

Tô Tình lập tức nói: “Nó có làm gì hay không?”

“Cô ở nhà giữ nhà, nó không làm được gì.” Bà Đường cười nói, nhưng bà ấy cũng có thể hiểu rõ, vì sao Tô Tình không thích đứa em gái kia của Thế Quốc.

Trước khi Thế Quốc đi đã nói qua, nói mùng hai đầu năm không cần trở về, anh không ở nhà, nhưng Vệ Thanh Lan vẫn tới đây.

Biết trong nhà không có ai nhưng vẫn tới, đây là tới làm gì còn phải hỏi sao?

Lúc nhìn thấy bà ấy ở nhà, Vệ Thanh Lan còn ngây ngẩn cả người, lại còn muốn đe dọa bà ấy, nhưng mà bà Đường ở trong thôn cũng không phải người ăn chay, làm sao Vệ Thanh Lan đe dọa được?

Chẳng qua dù sao cũng là em gái của học sinh bạn già, bà Đường cũng không làm cái gì, chỉ ở trong nhà.

Cuối cùng Vệ Thanh Lan ăn một bữa cơm, cầm những bánh bao, màn thầu Tô Tình chuẩn bị rồi đi.

Bà Đường cũng không nói những chuyện này, là Tô Tình nghe qua Vương Mạt Lị nói, bởi vì đều có người thấy được.

Sắc mặt Tô Tình đen xì.

“Không phải nói quá, nhưng cô em chồng này của con căn bản không thể so với cô chị, trước kia ở trong thôn đã như vậy, hiện giờ gả chồng rồi vẫn như thế.” Vương Mạt Lị phỉ nhổ.

Tô Tình cũng không quở trách cùng Vương Mạt Lị, nhưng cô nhớ kỹ, tìm thời gian lải nhải với Vệ Thế Quốc, cô cũng sẽ không che dấu cho Vệ Thanh Lan!

Mẹ Hắc Thán bụng lớn không tới đây, vợ Cương Tử có tới, mời bọn họ vào nhà ngồi.

“Sao hai người đi lâu như vậy? Cũng đã sắp qua Tết, chị còn tưởng rằng hai người phải đợi sau Tết mới về cơ.” Vợ Cương Tử cười hỏi.

“Đúng vậy, tôi cũng cho rằng phải sau Tết mới về, thanh niên trí thức họ Bùi và Trần Tuyết mùng 3 đầu năm đã trở lại, hơn nữa cũng đã chọn ngày, ba tháng sau sẽ kết hôn.” Vương Mạt Lị nói.

Trong lòng Tô Tình thầm nói sao có thể giống nhau, nhà mẹ đẻ cô là cố giữ cô ở thêm, nhưng kịch nhà họ Bùi bên kia kéo dài từ 31 Tết đến tận ngày Bùi Tử Du và Trần Tuyết đi.

Sau đó vẫn là chuyện náo nhiệt của nhà họ Bùi, năm nay vì nhà họ Bùi, chỗ kia cũng không thiếu đề tài trà dư hậu tửu.

Mẹ cô đương nhiên cũng biết, sau đó còn cảnh cáo cô hai câu, nói chuyện đã qua chính là đã qua, sau này nếu còn dám linh tinh không sống tốt với Thế Quốc, mẹ sẽ đánh gãy chân cô, lúc này là thật sự muốn đánh gãy, không phải giả!

Nhưng mà đối với những việc này của nhà họ Bùi, Tô Tình cũng sẽ không lắm miệng, một câu cũng chưa từng nhắc qua.

“Ấn tượng của cha mẹ cô với Vệ Thế Quốc thế nào?” Vương Mạt Lị hỏi.

“Còn phải hỏi? Nhất định là tốt, nếu không sao lại ở lâu như vậy.” Vợ Cương Tử cười nói.

Tô Tình cười cười, cũng nói: “Phải, ấn tượng của cha mẹ tôi với anh ấy đều tốt.”

Ngay từ đầu chỉ có thái độ cha cô tốt, thái độ của mẹ có chút lạnh nhạt, nhưng từ khi nói chuyện trong bếp hôm 30 Tết, mẹ cô đã hoàn toàn tiếp nhận người con rể này.

Chỉ cần mẹ cô ở nhà, trong tay Vệ Thế Quốc liền có đồ ăn, không phải quả quýt thì là quả táo, đều là mẹ cô bảo anh cứ ăn đi.

Những người khác càng không cần phải nói, tóm lại cả gia đình đều đối với Vệ Thế Quốc rất tốt, nếu không Vệ Thế Quốc cũng sẽ không mỗi ngày đều vui vẻ, có thể ở nhà mẹ vợ lâu như vậy.

Tô Tình nói chuyện với vợ Cương Tử và Vương Mạt Lị, Vệ Thế Quốc cũng đang ở cùng mấy người Thẩm Tòng Quân và Vương Cương.

Đương nhiên cũng đều hỏi chuyện anh tới nhà mẹ vợ.

Vệ Thế Quốc tương đối kín miệng với những cô bác trong thôn, nhưng đối bọn họ lại thẳng thắn thành khẩn, cười nói không tồi, nhưng chuyện học xe, anh vẫn giữ bí mật.

Vợ nói, tạm thời không nói những việc này ra bên ngoài, anh cũng không nói, sau này nên biết tự nhiên sẽ biết.

“Xem cậu nửa tháng này được nuôi đến béo tốt, khiến những người trong thôn hâm mộ đến chết rồi.” Vương Cương cười nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận