Thập Niên 70 Nàng Dâu Là Thanh Niên Tri Thức

Chương 188. Kính trọng và vinh quang 4

Chương 188. Kính trọng và vinh quang 4

Cũng là thật lòng vui mừng vì người anh em của mình, đã ra mắt cha mẹ vợ, vậy coi như đã hoàn toàn hết khổ rồi.

Thẩm Tòng Quân cười nói: “Thật sự là có thêm không ít thịt.”

Vệ Thế Quốc cười, một chuyến đi đến nhà cha mẹ vợ thu hoạch rất lớn, cha mẹ vợ tiếp nhận cũng khiến anh triệt để yên tâm.

“Nhưng mà cậu cũng không kém, cũng không phải sắp làm cha sao?” Vệ Thế Quốc cười nói.

Thẩm Tòng Quân cười ha ha, đương nhiên cũng vui, bởi vì trải qua mấy ngày nỗ lực, vợ anh cũng đã mang thai.

Chuyện hai vợ chồng trở về rất nhanh đã truyền đi.

Thái Mỹ Giai bên chỗ thanh niên trí thức nghe được tin tức, sắc mặt không tốt lắm, bởi vì cũng đã ở nhà mẹ đẻ lâu như vậy, không cần hỏi cũng biết nhà họ Tô tiếp nhận con rể nông thôn Vệ Thế Quốc này.

Tuy rằng Tô Tình gả tới nông thôn, cả đời không thể trở về khiến cô ta cực kỳ thống khoái, nhưng thấy nhà họ Tô bên kia vậy mà lại tiếp nhận Vệ Thế Quốc, còn giữ lại lâu như vậy, trong lòng cô ta lại không dễ chịu.

Nhà họ Tô kia, chính là số một số hai trong xóm, có nhà họ Tô giúp đỡ, cho dù Tô Tình gả đến nông thôn, chỉ sợ cuộc sống cũng sẽ không kém đi.

Tô Tình gả đến nông thôn khiến cô ta khinh thường và mừng thầm, nhưng gả đến nông thôn còn có thể sống tốt, vậy cô ta rất không vui!

Dựa vào cái gì chứ? Vận mệnh sao lại không công bằng như vậy!

Không chỉ có Thái Mỹ Giai, trong lòng Bùi Tử Du ở chỗ thanh niên trí thức cũng không chịu nổi.

Nhà họ Tô bên kia lúc trước không vừa lòng anh ta, bà Tô không ít lần trong tối ngoài sáng tỏ vẻ con gái tuyệt đối sẽ không tùy tiện gả chồng.

Nhưng hiện giờ lại tiếp thu một đứa con rể thô tục nghèo hèn như Vệ Thế Quốc.

Anh ta và Trần Tuyết mới ở nhà đến mùng 3 cũng chỉ có thể xám xịt về quê, nhưng Vệ Thế Quốc lại có thể ở nhà họ Tô lâu như vậy.

Nhà anh ta không tiếp nhận con dâu ở nông thôn như Trần Tuyết, nhưng nhà họ Tô bên kia lại tiếp nhận con rể ở nông thôn như Vệ Thế Quốc.

Thật là càng nghĩ trong lòng càng hụt hẫng, tâm tình có chút bực bội, anh ta đắp chăn liền ngủ.

Nhưng trong lòng hụt hẫng còn có Trần Tuyết.

Lúc này Trần Tuyết vào thành phố mới biết được cái gì là thành phố lớn, huyện thành đã đủ phồn hoa, nhưng phồn hoa của thành phố lại không phải thứ mà huyện thành có thể so.

Anh Bùi mang cô ta đi khắp nơi thăm quan, bách hóa lớn ba tầng, đồ vật bán bên trong cô ta cũng chưa từng thấy.

Cũng đã biết anh Bùi rốt cuộc lớn lên dưới hoàn cảnh gì, hoàn toàn chính là nơi cô ta không dám nghĩ đến.

Tuy rằng lúc này sống thật sự không thoải mái, bị mẹ chồng và chị em chồng ghét bỏ từ đầu đến chân, nhưng Trần Tuyết thật ra vẫn rất hạnh phúc.

Bởi vì mặc kệ bọn họ làm khó cô ta như thế nào, nhưng anh Bùi từ đầu đến cuối đều đứng bên cô ta, vậy là đủ rồi không phải sao? Dù sao mình cũng là người ở nông thôn, thật sự không xứng với anh Bùi, trong nhà không đồng ý cũng rất bình thường.

Chỉ cần anh Bùi thích cô ta, vậy là đủ rồi, tuy rằng làm loạn đến không thoải mái, nhưng anh ta còn mang cô ta đi xem phim điện ảnh, còn mang cô ta đi mua một cái khăn quàng cổ làm quà năm mới.

Cô ta thật sự rất hạnh phúc.

Chỉ là hạnh phúc này lại đối lập rất lớn, vốn trải qua không tồi, nhưng quay lại trong thôn mới biết Tô Tình và Vệ Thế Quốc còn chưa trở về.

Chờ rồi lại chờ, cũng vẫn chưa chờ thấy, mắt thấy sắp qua Tết rồi, người trong thôn đều nói có lẽ qua Tết mới trở về.

Về nhà mẹ đẻ thăm người thân ở lâu như vậy, không cần phải nói cũng biết là nhà mẹ đẻ rất hoan nghênh, nếu không cũng không ở lâu được như vậy.

Giống như như cô ta, ở nhà họ Bùi không nổi, cuối cùng anh Bùi không đành lòng để cô ta ở lại bị mẹ chồng làm khó dễ, lúc này mới về trước.

Cô ta không được nhà chồng đón nhận, nhưng Vệ Thế Quốc lại được nhà vợ hoan nghênh, sao có thể khiến trong lòng Trần Tuyết dễ chịu?

Nhưng mà Trần Tuyết cũng không phải rất để ý chuyện này, cô ta để ý một chuyện khác.

Tới tìm Tô Tình, Tô Tình mới vừa đưa vợ Cương Tử và Vương Mạt Lị về, nhìn thấy cô ta tới đây liền nhướng mày nói: “Có việc?”

“Thanh niên trí thức Tô, tiện nói hai câu không?” Trần Tuyết mấp miệng nói.

Tô Tình nhìn vào mắt cô ta, cũng đi ra, Trần Tuyết chần chờ nói: “Tôi nghe nói cô và Vệ Thế Quốc trở về một chuyến lần này rất thuận lợi.”

“Đó là đương nhiên, nhà tôi không biết có bao nhiêu thích anh ấy đâu, bà ngoại trong nhà cũng khen anh ấy tốt, nói tôi tinh mắt!” Tô Tình gật đầu.

Trần Tuyết do dự một chút, mới thấp giọng nói: “Lúc này chuyện nhà họ Bùi bên kia, chắc cô biết?”

“Tôi biết, nhưng cô cứ yên tâm, tôi và cô không thân, sẽ không ba hoa nói những chuyện không liên quan đến tôi cho người khác.” Tô Tình không cần cô ta nói đã tỏ thái độ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận