Thập Niên 70 Nàng Dâu Là Thanh Niên Tri Thức

Chương 189. Kính trọng và vinh quang 5

Chương 189. Kính trọng và vinh quang 5

Trong lòng Trần Tuyết nhẹ nhàng thở ra, ánh mắt nhìn về phía Tô Tình cũng mang theo hai phần cảm kích.

Dù sao những chuyện đó thật sự cũng không vẻ vang, Tết nhất nháo thành như vậy, nếu truyền đi trong thôn, cô ta sao mà làm người được nữa? Còn không bị người trong thôn chê cười chết mới lạ.

Tô Tình nhìn cô ta, vẫn lắm miệng nói: “Tôi biết cô bây giờ cùng Bùi Tử Du rất tốt, nhưng tôi nói nhiều hai câu, Bùi Tử Du thật sự còn được, không quá kém, nhưng ba mẹ con nhà họ Bùi kia đều không phải người hiền lành, lúc này cô đã trải qua, cho nên nếu muốn vào cửa nhà họ Bùi, cô vẫn nên nghĩ lại rõ ràng đi.”

Trần Tuyết nhìn cô một cái, nói: “Tôi biết.”

Cũng chỉ nói mình biết, chưa nói cái khác, nhưng tất nhiên cô ta sẽ không từ bỏ.

Tô Tình kết thúc cuộc trò chuyện tại đây: “Không còn chuyện khác thì tôi về đây, chuyện không có quan hệ với tôi tôi sẽ không nói.”

Nói xong liền chạy lấy người, phía sau truyền đến thanh âm Trần Tuyết nói lời cảm ơn, nhưng cô cũng không để ý.

Bùi Tử Du bên kia tất nhiên cũng nghĩ đến, cũng muốn tới tìm Tô Tình, để cô đừng nói lung tung trong thôn, anh ta cảm thấy Tô Tình vô cùng có khả năng sẽ trả thù anh ta và Trần Tuyết.

Dù sao cô cũng là người có tính tình như vậy, vì yêu mà sinh hận, cũng là chuyện hết sức bình thường.

Nhưng mà anh ta còn chưa đi, Trần Tuyết đã tới tìm anh ta trước, nói Tô Tình sẽ không nói bừa ra ngoài.

Trong lòng Bùi Tử Du nhẹ nhàng thở ra nhưng vẫn có chút mất mát, Tô Tình thế mà lại không nói chuyện thị phi này ra? Chẳng lẽ cô thật sự coi mình như người xa lạ sao?

“Anh Bùi, làm sao vậy?” Trần Tuyết thấy anh ta có chút xuất thần, nói.

“Không có gì.” Bùi Tử Du cười cười: “Anh đang nghĩ chúng ta rất nhanh sẽ kết hôn.”

Trần Tuyết nghe thấy chuyện này, trên mặt đỏ lên, trong lòng nghĩ đến một câu nên nghĩ kỹ kia của Tô Tình, trong lòng nói cô ra không có gì nghĩ chưa rõ, cô ta phải gả cho anh Bùi, anh Bùi đối với cô ta tốt như vậy, cô ta sao có thể bỏ lỡ nam tử như anh Bùi?

Bỏ lỡ, cả đời sẽ phải tiếc nuối.

Lại nói Tô Tình, đang ngồi ở trên giường đất trò chuyện với bà Đường, mà Vệ Thế Quốc bên ngoài còn đang nấu cơm.

Tô Tình còn nói với bà Đường: “Cô, cháu đã nghe Mạt Lị nói, Vệ Thanh Lan quay về đem những bánh bao, màn thầu đó đi, cô chỉ ăn cháo và khoai lang.” Có để lại chìa khóa, nhưng những thứ trong ngăn tủ kia cũng chưa bị động qua.

“Này có là gì, có thể no bụng là được.” Bà Đường cười nói.

Tô Tình hừ hừ: “Sớm hay muộn gì con cũng phải phát tiết một trận!”

Bà Đường dở khóc dở cười, kêu cô tạm thời đừng nóng nảy, những cái này đều là việc nhỏ, không đáng để trong lòng.

“Đúng rồi, đây là người phát thư đưa tới hôm mùng 7 đầu năm, người trong thôn đều rất tò mò, hỏi có phải bài viết của con lại được dùng hay không, để cô mở ra nhìn xem, cô thấy là nhà xuất bản bên kia không sai, liền mở ra khiến những người kia hâm mộ.” Bà Đường lấy thư từ dưới gối ra, cười nói.

Nếu là thư tín từ nơi khác đến bà ấy sẽ không tùy tiện mở ra, nhưng đây là thư của nhà xuất bản bên kia, cũng mở ra nhìn xem.

Bên trong có mười đồng tiền, có hai trong ba bài văn được chọn, một bài năm đồng, hai bài là mười đồng tiền.

“Những người trong thôn hâm mộ vô cùng, nói Thế Quốc phúc phận tốt, cưới được người vợ ngòi bút cứng như con, sau này cũng không lo không có tiền, nhưng mà cô cũng nói con nhóc con sống trong thành phố quá tốt, đừng thấy biết kiếm tiền, tiêu tiền cũng nhiều, đều không giữ được tiền, đây cũng không phải thói quen tốt.” Bà Đường cười nói.

Lời này được không ít bà cô trong thôn tán đồng, nói vợ Thế Quốc thật là không biết sống, mỗi ngày đều tìm người trong thôn đổi trứng gà ăn, còn có chi tiêu khác, nhất định tiêu tiền không ít.

Cho nên đừng nhìn biết kiếm tiền, nhưng cũng sẽ tiêu tiền, không giống bọn họ một đồng tiền cũng hận không thể bẻ thành hai.

Tô Tình cười, đây là trí tuệ của người lớn tuổi, vừa khoe khoang vừa than thở.

Không khoe ra sẽ bị người khác khinh thường, không than thở sẽ khiến trong lòng người ta không cân bằng, hai cái kết hợp vừa vặn tốt, vừa khoe vừa than thở, vừa kiếm tiền vừa phá của.

Cũng không có biện pháp, hàng xóm, mọi người cùng nhau nghèo đều là bạn tốt, bạn giàu một cái tôi xem, nước miếng tôi lập tức dìm bạn chết đuối.

Nhưng mà Tô Tình rất vui, không nghĩ tới ba bài văn lần trước được chọn hai bài.

Còn lấy chuyện này vào phòng bếp tìm Vệ Thế Quốc khoe khoang: “Cha bọn nhỏ, nhìn thấy không? Tiền em kiếm.”

Vệ Thế Quốc đã biết chuyện mười đồng tiền nhuận bút từ đám Cương Tử, nhưng vẫn giả vờ không biết, sau đó tận lực khen.
Bạn cần đăng nhập để bình luận