Thập Niên 70 Nàng Dâu Là Thanh Niên Tri Thức

Chương 191. Kính trọng và vinh quang 7

Chương 191. Kính trọng và vinh quang 7

Trần Gia Lương ở bên ngoài ôm em gái, nhìn thấy cậu mình lập tức nói: “Cậu, cậu mau vào đi, mẹ đánh anh con!”

“Chị cả, chị đánh Gia Đống làm gì?” Vệ Thế Quốc vừa tiến lên liền ngăn chị mình lại.

Vệ Thanh Mai nhìn thấy em trai mình, sắc mặt có chút hòa hoãn, trừng mắt nhìn con trai nói: “Sao, còn dám đánh người nữa hay không?”

“Nó mắng cha con là người què, ta đương nhiên muốn đánh nó, lần sau nó còn dám nói con còn tiếp tục đánh!” Trần Gia Đống vừa mặc quần vừa gạt lệ nói.

Vừa rồi bị mẹ cởi quần đánh, mông cũng bị dây mây quất đỏ.

Vệ Thế Quốc nghe vậy gật đầu: “Đáng đánh.”

Trần Gia Đống vốn đang khóc, nghe thấy cậu mình nói đáng đánh lại không khóc nữa, chỉ sụt sịt mũi, sau đó nhìn thấy đồ vật trong tay cậu mình, chắc chắn nói: “Cậu, cậu mang đồ ăn ngon gì cho bọn cháu thế?”

Bị đánh còn không quên cái này.

“Mợ cháu bảo cậu mang đến đây, bánh hạch đào và bánh quy.” Vệ Thế Quốc cười nói.

Đôi mắt tên nhóc vừa bị ăn đòn này lập tức sáng ngời, Trần Gia Lương bên ngoài cũng vậy, ngay cả Trần Gia Bảo tuy còn nhỏ nhưng cũng biết đó là đồ ăn ngon.

“Một phần cũng không có, dám đánh nhau còn muốn ăn?” Vệ Thanh Mai giáo huấn.

Vệ Thế Quốc cười lấy một miếng bánh hạch đào cho cháu trai cháu gái, lúc này mới bế cháu gái lên, để hai đứa lớn đi chơi.

Không cần cậu nói, Trần Gia Đống và Trần Gia Lương đều đi ra ngoài chơi, cậu mang đồ ăn ngon tới, bọn họ muốn đi khiến cho những tên nhóc kia thèm chết, xem bọn chúng sau này còn dám mắng cha hay không!

“Thím và anh rể đâu?” Vệ Thế Quốc hỏi.

“Bọn họ đi trại nuôi cừu rồi, bọn họ đang trông cừu, có một con cừu mẹ sắp sinh.” Vệ Thanh Mai nói, sau đó mang em trai vào nhà ngồi, nói: “Em quay về lúc nào?”

“Ngày hôm qua.” Vệ Thế Quốc nói.

Vệ Thanh Mai nhận con gái từ trong lòng ngực anh đặt lên giường đất, hỏi: “Như thế nào, cha mẹ vợ có vừa lòng với em không?”

“Nếu không vừa lòng em nào dám quấy rầy lâu như vậy.” Vệ Thế Quốc cười nói.

Vệ Thanh Mai nhìn em trai mình như vậy liền an tâm rồi, cười nói: “Chị lo lắng cho em, sợ em đi không biết ăn nói sẽ khiến cha mẹ vợ em thất vọng!”

Vốn dĩ là người nhà quê, thân phận có chút không xứng với em dâu, nếu qua đó lại giống như cọc gỗ không biết mở miệng, vậy phải làm sao bây giờ?

Ban đêm không thiếu lo lắng sốt ruột mà nhắc tới với Trần Mặc.

Nhưng mà Trần Mặc lại đặc biệt thưởng thức người em vợ này, nói chị không cần lo lắng, Thế Quốc không thành vấn đề, tuy rằng nó là thanh niên nhà quê, nhưng cũng không kém hơn bên ngoài chút nào.

Vệ Thanh Mai được an ủi không ít, những vẫn là có chút nhớ.

Nhưng mà theo thời gian kéo dài còn không thấy quay về, trong lòng Vệ Thanh Mai ngược lại yên tâm hơn không ít, nhất định ở không tồi, cho nên mới ở lâu như vậy.

Quả nhiên.

Vệ Thanh Mai cười nói: “Hiện giờ cũng đã chính thức về gặp trưởng bối, sau này phải đối tốt với vợ em, chị chưa thấy cô gái nào tốt hơn Tình Tình, cũng thật là tiện nghi cho em, không biết em có cái vận gì.”

Vệ Thế Quốc cười.

Vợ mình tốt anh đương nhiên biết, chỉ là cô có vẻ không biết bản thân tốt, còn lo anh ra ngoài trêu hoa ghẹo bướm, anh đã có người tốt nhất sao còn có thể nhìn trúng người khác?

Thật ra anh mới là người nê khẩn trương, đừng tưởng rằng anh không biết những thanh niên trong thôn có bao nhiêu hâm mộ anh, còn có thanh niên trí thức Bùi bên chỗ thanh niên trí thức bên kia, với trực giác của nam nhân, anh cảm thấy thanh niên trí thức Bùi đã có chút hối hận.

Nhưng mà hối hận cũng vô dụng, hiện tại đây là vợ hắn, là mẹ của con hắn, không phải của Bùi Tử Du!

“Tình Tình bảo em tới đây thì nói với chị một tiếng, xem lúc nào chị rảnh thì mang theo bọn Gia Đống qua ăn cơm.” Vệ Thế Quốc chuyển lời.

“Ăn cơm thì không cần, sáng mai sau khi bọn chị ăn sáng xong sẽ qua.” Vệ Thanh Mai cười nói.

“Vậy qua ăn cơm trưa, chị cũng đừng mang gì, cùng anh rể dẫn bọn trẻ qua là được rồi.” Vệ Thế Quốc nói.

Anh nói xong cái này cũng không chậm trễ nhiều nữa mà về nhà trước.

Quả phụ Trần trở về liền nghe mấy đứa cháu nội nói chuyện cậu tới.

“Lại đây bảo ngày mai qua bên kia ăn cơm.” Vệ Thanh Mai cười nói.

Quả phụ Trần hỏi chuyện về thăm người thân, chủ yếu là thái độ nhà mẹ đẻ của mợ cháu trai bên kia.

“Bên kia rất vừa lòng với Thế Quốc.” Vệ Thanh Mai cười.

“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, hai vợ chồng sau này sống cho tốt, nhất định hạnh phúc.” Quả phụ Trần cũng vui vẻ nói.

Lời này Vệ Thanh Mai thích nghe, chị cũng cảm thấy cuộc sống của em trai và em dâu mình sẽ rất tốt, sẽ không kém bất kỳ kẻ nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận