Thập Niên 70 Nàng Dâu Là Thanh Niên Tri Thức

Chương 192. Kính trọng và vinh quang 8

Chương 192. Kính trọng và vinh quang 8

Ngày hôm sau, Vệ Thanh Mai liền cùng Trần Mặc mang theo ba đứa trẻ đến.

Tuy rằng một chân của Trần Mặc không tiện, nhưng có gậy chống nên cũng không có chuyện gì, mấy năm nay mỗi năm đều mang vợ con về nhà mẹ đẻ thăm người thân.

Nhưng mà không chỉ thôn bọn họ có đám nhóc xấu xa, bên này cũng có, đều gọi người què người què gì đó.

Trần Mặc thật ra rất thản nhiên, Vệ Thanh Mai cũng không thèm để ý.

Chỉ là Trần Gia Đống và Trần Gia Lương tức rồi, tới nhà cậu mà khuôn mặt vẫn còn khó nhìn.

“Gia Đống, Gia Lương làm sao vậy?” Tô Tình cười nói.

“Mợ, bọn họ mắng cha cháu!” Trần Gia Đống lập tức cáo trạng với mợ.

“Hắc Thán, ai dám mắng chửi người không chút giáo dục như vậy?” Tô Tình liền hỏi những đứa trẻ đó.

Hắc Thán không nói hai lời liền chỉ ra, Tô Tình vừa thấy liền cười lạnh, không phải người khác, đúng là con của anh cả Thẩm Tòng Quân.

“Tình Tình, không cần để ý, đều là trẻ nhỏ mà thôi.” Vệ Thanh Mai vội nói.

“Chị, anh rể, hai người vào trong ngồi trước đi.” Tô Tình nói, sau đó vào nhà cầm kẹo thập cẩm ra, nói với Hắc Thán: “Hắc Thán, lại đây, kẹo này chia cho mọi người, nhưng ai mắng chửi người thì không có.”

Hắc Thán liền cười hì hì, sau đó liền chia kẹo.

“Tôi không mắng chửi người.” Một đứa bé thèm muốn chết, muốn ăn kẹo, liền nói.

“Không, cậu mắng, tớ vừa nghe thấy!” Hắc Thán còn chưa lên tiếng, một đứa bé khác cầm kẹo lập tức nói.

“Đúng vậy, nó mắng chửi người, tớ cũng thấy rồi.” Một đứa khác có kẹo cũng nói.

Đứa bé thèm kẹo kia liền khóc, trường hợp lập tức có chút rối loạn.

Vệ Thanh Mai có chút lo lắng, liền nghe thấy em dâu nói: “Về sau còn dám mắng chửi người không?”

“Không mắng chửi người thím sẽ cho kẹo ăn sao?” Một đứa bé gạt lệ nói.

“Đúng vậy, không mắng chửi người sẽ có kẹo ăn.” Tô Tình gật đầu.

Bọn nhỏ lập tức sôi nổi tỏ vẻ sau này không mắng chửi người, Tô Tình lúc này mới lấy thêm kẹo ra, để Hắc Thán chia cho mỗi người một cái, nói: “Ăn kẹo của thím nếu còn dám mắng chửi người, sẽ bị cắt lưỡi, mấy đứa phải nhớ kỹ, đúng rồi Hắc Thán, kẹo còn thừa tự giữ lại ăn, không cho Thẩm Nhị Cường!”

Đứa thứ hai nhà anh cả của Thẩm Tòng Quân tên Thẩm Nhị Cường, không khỏi nói: “Dựa vào cái gì?”

“Nhóc nói dựa vào cái gì? Dựa vào đây là kẹo của thím, nếu không thoải mái cũng phải nhịn lại, dám mắng người còn muốn ăn kẹo?” Tô Tình hừ lạnh.

Thẩm Nhị Cường nóng nảy, chỉ vào mấy đứa trẻ khác nói: “Nhưng bọn nó đều mắng chửi người, bọn nó vẫn có kẹo ăn!”

Mấy đứa bé khác đều sốt ruột, sợ kẹo trong tay bị thu hồi, bọn nó sau sẽ không chơi với Thẩm Nhị Cường nữa!

“Bởi vì nhóc nói đầu tiên, ai nói đầu không có kẹo ăn.” Tô Tình lạnh nhạt nói.

Thẩm Nhị Cường nghĩ tới đi cướp kẹo trong tay Hắc Thán, nhưng Hắc Thán cũng không dễ cướp, trực tiếp đạp một chân qua.

Thẩm Nhị Cường khóc lóc quay về.

Tô Tình mới lười quản nó.

Nhưng Vệ Thanh Mai lại có chút lo lắng,: “Tình Tình, mấy cái này đều là chuyện nhỏ.”

“Không phải chuyện nhỏ, phải quản, nếu mặc kệ, sau này trong lòng Gia Đống, Gia Lương sẽ có vướng mắc.” Tô Tình sửa đúng lại.

Trong lòng hai đứa Gia Đống, Gia Lương cũng không có vướng mắc gì, bọn chúng chỉ luyến tiếc số kẹo kia, sớm biết mợ sẽ cho nhiều kẹo ra ngoài như thế, bọn nó đi lên đánh một trận là được rồi.

Tô Tình cười cho đầy túi quần bọn nó, lúc này ánh mắt hai anh em mới tỏa sáng lấp lánh.

“Cha hai đứa là anh hùng bảo vệ quốc gia, vì thế chân mới bị thương. Vết thương này không chỉ không mất mặt mà ngược lại còn rất vinh quang, hai đứa phải tự hào về cha mình, biết không?” Tô Tình nói.

“Biết, cha chúng cháu là anh hùng!” Anh em hai người đều dùng sức gật đầu, cậu cũng nói như vậy với bọn nó!

Tô Tình không biết chuyện này, nhưng an ủi xong hai đứa cháu trai, vừa nhấc mắt đã nhìn thấy ánh mắt của nam nhân nhà mình, chính là ánh mắt hận không thể ăn cả cô vào trong bụng.

Ban ngày ban mặt, Tô Tình trừng mắt lườm anh một cái, lúc này mới nhìn về phía Trần Mặc, cười nói: “Em đã gặp chị cả rất nhiều lần, nhưng vẫn là lần đầu gặp anh rể, giống trong tưởng tượng của em, là như này.” Cô dựng thẳng một ngón tay cái.

Trần Mặc cười nói: “Để em dâu chê cười, bọn nhỏ làm ầm ĩ thật sự.”

Những lời mợ của bọn trẻ vừa nói đúng là quá khiến anh ấy xúc động, cũng không trách có thể ở cùng em vợ, hai người đều có cùng tính tình.

“Bọn nhỏ nào có làm ầm ĩ, như vậy trong nhà mới náo nhiệt.” Tô Tình cười nói.

“Chính là tiêu pha quá nhiều, nhiều kẹo như vậy em giữ lấy ăn mới tốt.” Vệ Thanh Mai nói, trong lòng cũng cảm động không nhịn được, vợ của em trai cũng không khinh thường nam nhân của chị, ngược lại còn rất kính trọng, chị nhìn ra được.

Tô Tình có thể không kính trọng sao, chiến sĩ tham gia chiến tranh đều đáng được kính trọng, bởi vì bảo vệ quốc gia của mình thật sự rất vĩ đại, cũng rất vinh quang!
Bạn cần đăng nhập để bình luận