Thập Niên 70 Nàng Dâu Là Thanh Niên Tri Thức

Chương 214. Không có mèo không ăn trộm cá 7

Chương 214. Không có mèo không ăn trộm cá 7

Những chuyện ở nông thôn này rất nhiều chuyện không truyền ra, nhiều lắm chỉ là tin đồn, hơn nữa muốn bắt cũng không bắt được, bởi vì chuyện như vậy trong mỗi thôn đều sẽ có, đều là nói bóng nói gió, không có ai bắt được tận mắt.

Nếu là bắt được tận tay, vậy không thể cãi cọ, nhưng không bắt được, vậy liền thuộc về bịa đặt.

Cho nên người ta vẫn có thể làm theo ý mình.

Chỉ chớp mắt đã tiến vào giữa tháng 5.

Buổi sáng hôm nay trời u ám, Tô Tình cảm thấy sắp mưa, có chút lo lắng cho Vệ Thế Quốc, chỉ sợ quay về sẽ thành con gà rớt vào nồi canh.

Nhưng mà hôm nay trời luôn đen cho đến giữa trưa bọn họ tan tầm trở về, còn không có mưa.

“Buổi chiều có lẽ có thể giữ ít sức lực, nhất định trời mưa.” Tô Tình ăn bánh cô mình làm, nói.

Vệ Thế Quốc không lo trời mưa, anh chỉ lo lắng mà nhìn bụng to vợ mình.

Đến giữa tháng này, bụng vợ anh đã tròn 9 tháng.

Thai phụ khác chín tháng bụng rất lớn, bụng vợ anh càng không cần phải nói, hiện tại bụng thật sự quá lớn, tuy rằng trong nhà có vợ thầy, nhưng lúc anh bắt đầu làm việc đều có chút mất hồn mất vía, chỉ lo lắng trong nhà.

Tô Tình ăn bánh, nhìn anh nói: “Nhìn em làm gì? Ăn bánh đi, em nói cô làm, hai cô cháu em cùng nhau làm, ăn rất ngon.”

Bà Đường cười nói: “Cô cũng không biết bánh xuân còn có nhiều cách ăn như vậy.”

“Khiến cô bị liên lụy rồi.” Vệ Thế Quốc nói.

“Nói mấy lời khách khí này làm gì.” Bà Đường cười nói: “Cái thai này của Tình Tình thật sự rất bớt việc, con ở bên ngoài làm việc cho tốt, không cần lo lắng trong nhà, hàng xóm đều ở đây, thực sự có chuyện cô gọi một tiếng là được.”

“Đúng vậy, nhanh ăn đi, làm suốt một ngày.” Tô Tình cầm một cái đưa anh, nói.

Vệ Thế Quốc cũng ăn bánh xuân.

Tô Tình cùng anh tiếp tục ăn, trong bánh xuân còn có trứng gà rau dưa, hương vị rất ngon, cô bây giờ ăn uống thật sự rất nhiều, nhanh chóng đuổi kịp Vệ Thế Quốc.

Đương nhiên hiệu quả ăn như vậy cũng thật sự rất rõ ràng, bụng cô cho dù là người đã từng sinh con như vợ Cương Tử và mẹ Hắc Thán nhìn cũng có chút run sợ trong lòng.

Nhưng Tô Tình cảm thấy mình vẫn rất kiên cường, phù chân chân rút gân linh tinh cũng chưa từng xuất hiện, nhưng mà đi WC có chút thường xuyên, một hồi lại đi một lần, thế cho nên hiện tại cô cũng không ra khỏi cửa tới nhà mấy người Vương Mạt Lị ngồi.

Mặt khác chính là dễ đói bụng, vừa đói bụng liền dễ dàng hoảng hốt, cho nên trong nhà có gì cô đều ăn.

Bà Đường cũng là người hay nấu ăn, trong nồi luôn có một ít cháo lưu trữ, hoặc là màn thầu, còn có nấu đậu phộng gì đó, đều để cô ăn vặt lúc đói.

Ngoại trừ cái này, những chuyện không thích ứng khác lại không có, ngay cả táo bón cũng chưa từng bị.

Nhưng mỗi ngày đều ăn khoai lang, còn có lương thực phụ khác, cùng với rau dại rau xanh, chất xơ nhất định cũng đủ.

Thịt tuy rằng cũng có ăn nhưng không nhiều, chủ yếu chính là ăn trứng gà, hiện tại một ngày phải ăn ba bốn quả, không có biện pháp, bởi vì ngoại trừ trứng gà những món ăn mặn khác cũng không nhiều.

Thịt cá thật ra có ăn một ít, nhưng không nhiều lắm, còn móng heo thịt heo cũng có, nhưng cũng là lâu lâu mới đi mua một lần.

Mỗi ngày mua là không có khả năng, cho dù là lâu lâu cũng có người nói, nhưng cũng không phải sợ người ta nói mà bạc đãi bản thân, chủ yếu chính là không nhất định có để mua, đi trấn trên mua cũng phải xem vận khí.

Hơn nữa Tô Tình có thể lâu lâu ăn móng heo, đều là Vệ Thế Quốc đặt tiền trước để giữ riêng lại, bà Đường lại nhân lúc còn sớm đi lấy về.

Tóm lại cái thai này của Tô Tình đã là cực hạn trong nhà, đều tăng cường bổ sung cho cô.

Tô Tình cũng không làm ra vẻ, đối với cuộc sống như vậy cô thỏa mãn, mỗi ngày liền kiên trì vận động tản bộ, phơi nắng.

Cả nhà ăn xong bánh xuân không bao lâu trời liền mưa, lúc Vệ Thế Quốc thu thập chén đũa gió bão ầm ầm kéo đến.

Vệ Thế Quốc rất vui vẻ, thu thập xong chén đũa lập tức lấy dụng cụ ra, anh muốn đi đánh cá.

“Hiện tại vừa mới mưa, nước trong đập chứa nước còn chưa dâng lên đâu, anh nghỉ rồi đi cũng không muộn.” Tô Tình nói.

Vệ Thế Quốc nghe ra, vợ mình muốn anh ở bên.

Vì thế buông đồ trong tay ngủ trưa cùng vợ, tay Tô Tình liền không thành thật, sờ vào trong quần áo anh.

Sờ chỗ này sờ chỗ kia.

Vệ Thế Quốc tự giác hiểu rõ ý vợ, thật cẩn thận ôm vợ hôn hôn.

Tháng lớn như vậy khẳng định không thể lại cho cô, nhưng hôn hôn là có thể.

Tô Tình còn có thể không biết anh hiểu lầm sao, nhưng…… Hiểu lầm thì hiểu lầm, hôn hôn thì hôn hôn đi.

Hôn hôn quả nhiên rất có thể giảm bớt áp lực, sau khi hôn xong Tô Tình cảm thấy cả người đều nhẹ nhàng đi không ít, liền muốn ngủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận