Thập Niên 70 Nàng Dâu Là Thanh Niên Tri Thức

Chương 216. Mặt Trời Nhỏ và Mặt Trăng Nhỏ 1

Chương 216. Mặt Trời Nhỏ và Mặt Trăng Nhỏ 1

Tô Tình cũng không biết cô sinh hai đứa nhỏ ra thế nào.

Nhưng mà lúc chuyển dạ, không thể nghi ngờ là cô có chút luống cuống, bởi vì thật sự cô không có chút kinh nghiệm nào cả.

Bụng đột nhiên lại đau như vậy, lúc đó cô mới đi vệ sinh xong, vừa mới mặc xong quần, sau khi đứng dậy bụng liền thấy đau.

Sắc mặt Tô Tình thay đổi tại chỗ, vội vàng gọi người.

Nhưng mà Vệ Thế Quốc đi làm rồi, bà Đường thì vừa đi theo người trong thôn đổi trứng gà, lúc này trong nhà chỉ có một mình cô.

Trong lòng Tô Tình không kìm được thấy sợ, nhưng mà cũng may cơn đau lại qua đi, qua đi là tốt rồi.

Tô Tình gắng gượng chống đỡ quay trở về phòng của cô, đi từng bước, từng bước, nhưng mà vừa mới đi được một nửa thì cái cảm giác đau đẻ đó lại ập đến lần nữa, Tô Tình có bao giờ gặp phải chuyện như thế này đâu?

Thật sự, sắc mặt cô tái mét, vốn là đi từ sân sau tới phòng ở sân trước chỉ có đi có mấy bước nhưng mà lúc này giống như một con đường đi không có điểm đến vậy.

Thật ra thì đi vệ sinh thì có thể đi trong phòng nhưng mà Tô Tình không chịu nổi cái mùi đó, cho nên cô không đi trong phòng, nếu không cũng không sẽ không như thế này rồi.

Tô Tình có chút muốn khóc, đáng ra cô không nên làm màu mà không biết phân biệt thời điểm như vậy.

Khó khăn lắm mới đi tới sân trước, mừng là rốt cuộc cũng thấy bà Đường xách một cân trứng gà về.

Này là do bà Đường biết bây giờ bụng Tô Tình đã lớn rồi, hơn nữa có thai đôi rất dễ sinh sớm, nhà không có ai thì không ổn, cho nên chỉ đổi trứng gà mà không có tán dóc gì nhiều mà liền về nhà, bây giờ nếu mà nói chuyện mấy tiếng đồng hồ thì thật sự là tội lỗi mà.

Thấy bà Đường đi tới, Tô Tình giống như thấy được cứu tinh vậy, khóc nói: “Cô ơi, mau, đỡ… đỡ con một cái, con sắp sinh.”

Bà Đường nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của cô mà sợ hết hồn, hơn nữa nước ối cũng vỡ rồi, lúc này quần của Tô Tình giống như đi tiểu ra vậy, bà vội vàng đến đỡ cô vào nhà, vừa nói: “Sao lại đúng lúc vậy này, cô vừa mới ra khỏi nhà thì con liền chuyển dạ, mau vào phòng nằm.”

“Con cũng không biết sao lại chuyển dạ, khi nãy còn ổn mà.” Tô Tình đỏ hốc mắt nói.

Bà Đường nhìn thấy cô sợ liền nói: “Đừng sợ, đừng sợ, cô đã nói với con rồi, đây là đau đẻ, nó là chuyện rất bình thường, còn mấy ngày nữa bụng con đã tròn chín tháng, bây giờ có chuyển dạ thì đứa bé cũng rất khỏe mạnh, con không cần phải sợ, phải bình tĩnh!”

“Dạ, cô, cô mau mời thím tư tới đi.” Tô Tình nói.

“Được!” Bà Đường lập tức gật đầu.

Vì nhà thím tư Vương khá xa nên trước khi đi bà ấy gọi mẹ Hắc Thán đang chăn heo và chăm con gái ở nhà tới trông một chút.

Mẹ Hắc Thán không hề qua loa, vừa nghe thấy Tô Tình sắp sinh liền nói với bà Đường: “Thím, thím cứ đi gọi thím tư trước đi, con đi qua xem liền.”

Bà Đường đi gọi thím tư Vương ngay, mẹ Hắc Thán đưa con gái qua nhà hàng xóm nhờ trông giùm một lúc, hàng xóm vừa nghe thấy Tô Tình sắp sinh liền bảo chị cứ đi giúp đi, đứa nhỏ để cô ta trông cho.

Lúc mẹ Hắc Thán tới thì thấy một mình Tô Tình nằm trên giường đất đau đến rên rỉ.

“Chị dâu.” Tô Tình thấy chị ta thì nở một nụ cười còn khó nhìn hơn cả khóc.

“Em dâu đừng sợ, sinh con là chuyện rất dễ, bây giờ là lúc mở ngả âm đạo để đứa nhỏ đi ra, đau thì sẽ đau nhưng mà chịu một chút thì qua thôi, em thấy chị sinh Miên Miên rồi đó, không phải chỉ bằng thời gian em ngủ một giấc thôi sao?” Mẹ Hắc Thán an ủi.

“Em… em biết rồi.” Tô Tình rên rỉ đau đớn nói: “Hắc… Hắc Thán đâu rồi? Bảo nó đi kêu Thế Quốc về.”

Lúc này cô thật sự không có cảm giác an toàn, cô cần Vệ Thế Quốc, không cần anh vào phòng sinh, không cần làm anh sợ, nhưng mà anh ở ngoài cổ vũ cho cô, để cô nghe được giọng của anh cũng là động viên rất lớn rồi.

“Không biết thằng nhóc Hắc Thán kia đã chạy đi đâu rồi, nhưng mà em dâu đừng có sợ, không cần Thế Quốc về cũng được, dù coi về thì chuyện sinh còn này thì cậu ấy cũng không giúp được gì đâu.” Mẹ Hắc Thán nói.

“Bảo người đi kêu anh ấy về đi, em sinh con cực khổ như vậy, sao anh ấy có thể không ở bên cạnh em chứ?” Tô Tình nhân lúc cơn đau đẻ ngừng lại nói.

Cô yếu đuối vậy đó, cô sinh còn thì Vệ Thế Quốc phải ở bên ngoài nhìn cô, trông coi cô.

Mẹ Hắc Thán thấy cô sắp làm mẹ rồi mà còn nhõng nhẽo như vậy, có hơi mắc cười, nhưng mà cũng gật đầu nói: “Được rồi, chị đi tìm một người đi nói một tiếng với Vệ Thế Quốc giùm em, em trước tiên phải bình tĩnh chút đã.”

“Dạ!” Lúc này Tô Tình mới gật đầu, nhưng mà cơn đau đẻ lại ập tới một lần nữa, lần này hoàn toàn là một mức độ khác với lần trước, cô bị đau tới khóc lên.

Khi nãy là rưng rưng nước mắt, còn bây giờ là khóc thật sự.
Bạn cần đăng nhập để bình luận