Thập Niên 70 Nàng Dâu Là Thanh Niên Tri Thức

Chương 217. Mặt Trời Nhỏ và Mặt Trăng Nhỏ 2

Chương 217. Mặt Trời Nhỏ và Mặt Trăng Nhỏ 2

Mẹ Hắc Thán tìm một đứa nhỏ đi ra ruộng gọi Vệ Thế Quốc quay về, bà Đường vẫn chưa đón được thím tư Vương về tới.

Nhưng mà không phải là bà Đường không nhanh nhẹn, ngược lại người già như bà đã đi nhanh như bay nhưng mà thím tư Vương đã đi cắt rau cho heo ăn rồi, không có ở nhà.

Bà Đường phải đi tới ruộng để dẫn thím tư Vương về.

Vừa nghe chuyển dạ, thím tư Vương không chậm trễ nữa, lập tức đưa rau cho đứa con dâu đi theo.

Chờ đến khi hai người họ trở lại thì Tô Tình đã cảm thấy đau chịu không nổi rồi.

“Thím Tư, thím mau xem em dâu một chút!” Mẹ Hắc Thán vội nói.

Thím tư Vương đang định đưa tay vào kiểm tra thì bà Đường lập tức bưng nước nóng và một cục xà phòng tới, nói: “Em gái à, em rửa tay trước cái đi.”

Thím tư Vương cũng rửa tay trước, mặc dù trên tay cũng không xem là bẩn nhưng mà vẫn xoa xà phòng, vừa rửa vừa bảo mẹ Hắc Thán đến phòng bếp nấu nước.

Sau khi kiểm tra một phen thím tư Vương nói: “Ôi trời, sao tốc độ lại nhanh vậy?”

“Mở được mấy ngón rồi?” Bà Đường hỏi.

“Nhanh lắm, đã mở được bốn ngón tay rồi!” Thím tư Vương nói.

Bà Đường gật đầu một cái, nói với Tô Tình: “Tình Tình con đừng sợ, đã mở được bốn ngón rồi, đợi mở được sáu ngón là sinh rồi!”

Tô Tình đau đến cả mặt đều trắng bệch, còn chảy mồ hôi, khóc lóc nói: “Mới mở có bốn ngón tay sao? Con đã đau đến vậy rồi, đợi mở tới sau ngón, con… con có thể…” chịu được sao?

“Vợ ơi!” Bên ngoài vang lên giọng nói lo lắng của Vệ Thế Quốc.

“Thế Quốc!” Tô Tình vốn vì hai bà chạy về trông mà gắng kìm nước mắt, lúc này chẳng khác nào vỡ đê vậy, nước mắt chảy ra như lũ.

Vệ Thế Quốc vào tới nhà rồi, anh thở hổn hển, cả người đều là mồ hôi, nhìn thấy vợ anh đau đến như vậy khiến lòng anh cũng thấy đau, nói: “Vợ à, em đừng có sợ, em đừng sợ nha!”

“Anh về rồi em không sợ nữa, em chỉ thấy đau.” Tô Tình gạt lệ nói.

“Đừng khóc, sinh con không thể khóc, hại mắt.” Bà Đường lau nước mắt cho cô, nói.

“Vợ, ngoan nha, đừng khóc, tụi mình chịu đựng một chút là qua thôi, sinh xong lần này tụi mình không sinh nữa.” Vệ Thế Quốc an ủi nói.

Tư tưởng của bà Đường khá tiến bộ, trong lòng cảm thấy đầy dễ chịu, người đàn ông thương vợ như vậy, một trăm người cũng khó mà tìm ra được một người.

Nhưng thím tư Vương lại tức giận nói: “Thế Quốc, con mau đi ra ngoài đi, phụ nữ sinh con, con quay về làm rối thêm làm gì? Con cũng không giúp được việc gì, còn sinh một lần, mặc dù con sinh một lần bằng người ta sinh hai lần, nhưng mà hai đứa cũng quá ít rồi, hai đứa con cũng không phải không nuôi nổi, nhất định phải sinh nhiều hơn, sinh có một lần sao đủ?”

“Sau này con không muốn sinh đâu, sinh con đau như vậy!” Tô Tình tủi thân muốn chết, nói.

“Không sinh, không sinh, sau khi tụi mình sinh xong hai đứa này thì không sinh nữa!” Vệ Thế Quốc nói liên tục.

“Sau này thật sự không cần em sinh nữa sao? Anh đừng có lừa em.” Tô Tình nghi ngờ nói.

“Chắc chắn không lừa em, đợi em sinh xong, anh sẽ tìm thời gian để đi thắt ống dẫn tinh.” Vệ Thế Quốc nói.

“Không cần thắt đâu, thắt không tốt cho sức khỏe, trong bệnh viện còn có những cách tránh thai khác, đến lúc đó anh đi hỏi một chút là được.” Tô Tình vừa đau vừa nói.

Vệ Thế Quốc nói: “Vậy được, đến lúc đó anh sẽ đi hỏi một chút.”

“Thế Quốc, anh hôn em đi, cho em chút cổ vũ bằng tình yêu nào.” Tô Tình nói.

Vệ Thế Quốc hôn lên trán cô một cái nói: “Vợ à, anh ở bên cạnh em, em đừng có sợ!”

“…” Bà Đường và thím tư Vương đứng xem.

Thím tư Vương bắt đầu đuổi người, nói: “Thế Quốc, con mau đi ra ngoài chút đi, chuyện tiếp theo con cũng không giúp được gì.” Bà ta sắp chịu không nổi rồi, hai đứa nhỏ này thật sự quá sến súa rồi.

Sinh con thôi mà, có cần phải cỡ vậy không? Cũng không phải là chuyện ghê gớm gì?

“Con ở lại bên cạnh vợ con sinh con.” Vệ Thế Quốc nói.

Tô Tình nghĩ đến có người đàn ông sau khi theo vợ mình vào phòng sinh rồi lại bị để lại bóng ma trong lòng, từ nay về sau không dám đụng vào vợ anh ta nữa.

Mặc dù Tô Tình thật sự yếu đuối, nhưng mà nói thật, hình ảnh lúc cô sinh con, cô cũng không muốn để Vệ Thế Quốc nhìn thấy.

“Ở lại với em, chờ đến khi em sắp sinh lại đi ra.” Tô Tình nói.

Thím tư Vương: “…” Sớm đã biết thanh niên tri thức Tô yếu đuối, nhưng mà không nghĩ sẽ yếu đuối như vậy?

Mà cũng kệ, cứ để vậy đi.

Trong chốc lát, Tô Tình đã đau đến mức không thèm quan tâm tới Vệ Thế Quốc nữa, càng về sau thì cái cảm giác đó càng khó chịu đựng, thật sự quá đau luôn.

Tô Tình đau đến không kiềm được mà quay đầu, cô nắm chặt lấy tay Vệ Thế Quốc không dám buông ra.

Vệ Thế Quốc cũng cực kỳ đau lòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận