Thập Niên 70 Nàng Dâu Là Thanh Niên Tri Thức

Chương 218. Mặt Trời Nhỏ và Mặt Trăng Nhỏ 3

Chương 218. Mặt Trời Nhỏ và Mặt Trăng Nhỏ 3

Đợi đến khi Tô Tình bắt đầu sinh, Vệ Thế Quốc liền bị đuổi ra ngoài, lúc này thì mấy người Vương Mạt Lỵ và vợ Cương Tử vừa tan làm về.

Tô Tình chuyển dạ từ ba giờ chiều, mãi để chín giờ tối mới sinh ra được anh trai Tiểu Vệ và em gái Tiểu Vệ.

Thật ra tốc độ như vậy là rất nhanh rồi, dù sao thì cô cũng là thai đầu, còn mang thai song sinh, tốc độ sinh con này cứ như tốc độ tên lửa vậy.

Nhưng dù là như vậy, Tô Tình cũng bị giày vò mất nửa cái mạng, sau khi sinh xong đứa nhỏ cô đã không biết tối nay là năm nào rồi.

Hai mắt ngơ ngác nhìn trần nhà.

Làm bà Đường sợ là có chuyện gì, vội vàng gọi: “Tình Tình, Tình Tình!”

“Con… con không có chuyện gì.” Lúc này Tô Tình mới tỉnh táo lại, sau đó cô lập tức muốn nhìn hai đứa nhỏ mà cô liều mạng sinh ra một chút.

“Đừng có gấp, còn đang thu dọn mà.” Bà Đường nhìn kỹ trạng thái của cô một lần, chắc chắn không có gì đáng ngại, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Bà ấy đi ra, mang theo cháo đường đỏ đã nấu xong tới, chờ lát nữa là có thể ăn rồi.

Vệ Thế Quốc chờ ở bên ngoài chờ mà sợ hãi, vừa mới nghe được tiếng khóc của bọn nhỏ, anh muốn đi vào, nhưng mà lại sợ gió lạnh thổi vào, cho nên khi cô và thím tư Vương ở bên trong còn chưa lên tiếng, anh liền không dám đi vào.

Anh ở bên ngoài lo lắng, khi thấy bà Đường đi ra, vội nói: “Cô, vợ con sao rồi? Em ấy có khỏe không?”

“Ổn, con đừng có lo lắng, trạng thái của Tình Tình rất tốt, đứa nhỏ cũng đều khỏe mạnh, con khoan hẳn vào.” Bà Đường nói, lúc này bên trong vẫn còn chưa thu dọn xong xuôi đâu, mùi máu rất nồng.

Trấn an cha đứa nhỏ, bà Đường liền bưng cháo đi vào.

Mẹ Hắc Thán và thím tư Vương đã tắm rửa sạch sẽ cho hai đứa nhỏ, nhất là thím tư Vương, động tác của bà ta rất nhanh mà cũng rất cẩn thận, liên tục khen, cười nói: “Hai anh em tụi nó cũng quá đẹp rồi, thím đỡ đẻ nhiều đứa nhỏ vậy rồi mà chưa từng thấy đứa nhỏ nào xinh đẹp vậy đâu!”

Lời này của bà ta cũng không phải là khoác lác, bởi vì hai anh em long phượng thai này thật sự đáng yêu, dù xem như là sinh thiếu tháng nhưng mà vì Tô Tình miệng khỏe, ăn cũng rất tốt, nên dáng dấp của mỗi đứa cũng không nhỏ hơn người ta.

“Không chỉ đẹp mà còn trắng trẻo, mập mạp.” Mẹ Hắc Thán cũng cười nói, hai đứa này cũng không thua gì đứa nhỏ của chị ấy, cũng không trách sao lúc trước bụng lại to như vậy, lại nói: “Thím tư, đứa nhỏ này nặng bao nhiêu vậy?”

Thím tư Vương liền ước lượng cân nặng của anh trai Tiểu Vệ và em gái Tiểu Vệ một chút, không cần phải đi lấy cân để cân, bà ta chỉ cần ôm một chút đã biết nặng bao nhiêu rồi.

“Anh trai hai cân sáu, em gái thì nhẹ hơn một chút, hai cân ba!” Thím tư Vương liền nói.

“Em gái à, em lại có bản lĩnh này à?” Bà Đường cười nói.

“Đỡ đẻ nhiều biết, chị hỏi vợ Thiết Tử xem coi em có ôm sai không.” Thím tư Vương tự tin nói.

“Không sai đâu, Miên Miên nhà con hai cân sáu, Thiết Tử anh ấy cân một chút, giống y chang thím tư nói vậy.” Mẹ Hắc Thán cười nói.

Bà Đường cười một tiếng.

Sau khi chỉnh trang lại cho hai đứa nhỏ, liền ôm tới cho Tô Tình nhìn, Tô Tình nhìn hai đứa nhỏ mà cô liều mạng sinh ra, trong lòng có cảm thụ không biết tả sao.

Sao cô lại có thể ghê gớm vậy trời? Thế mà sinh thường lại sinh ra hai anh em này bình an được.

Hai anh em cũng mở to mắt nhìn thế giới, miệng cũng động đậy.

“Thím tư, thím để tụi nhỏ xuống đi.” Tô Tình tựa như trong lòng có gì đó mềm mại, nói.

Thím tư Vương cười một tiếng, rồi đặt hai đứa nhỏ nằm nghiêng, bởi vì còn phải bỏ đi nước ối gì đó và tất nhiên còn phải bỏ những thứ như nhau thai nữa.

Chút việc này bà Đường cũng biết.

“Em dâu này, chị về trước đây.” Mẹ Hắc Thán thu dọn cho cô xong, lúc này mới nói.

“Cảm ơn chị dâu.” Tô Tình cười nói.

“Khách sáo làm cái gì!” Mẹ Hắc Thán cười một tiếng, chị liền mở cửa đi ra.

“Chị dâu, vợ tôi sao rồi?” Vệ Thế Quốc thấy mẹ Hắc Thán đi ra, vội nói.

“Cậu yên tâm đi, vợ cậu và hai anh em tụi nhỏ đều bình an, nhất là hai anh em tụi nhỏ, y chang mẹ tụi nó, trắng cực kỳ!” Mẹ Hắc Thán cười nói.

Vệ Thế Quốc cũng toét miệng cười một tiếng, tiễn chị ra cửa, lúc này mới quay người về.

Trong phòng, bà Đường nhét cho thím tư Vương một bao lì xì đã chuẩn bị từ sớm.

Thím tư Vương không nhận, nói: “Thế Quốc là em nhìn nó lớn lên, nó làm cha thì người là thím như em cũng thấy vui, tới giúp là phải rồi, sao lại còn nhận cái này chứ?”

“Thím à, đây là một thứ may mắn, thím phải nhận lấy, thím à.” Tô Tình cười nói.

“Đúng vậy đó.” Bà Đường nói, liền kín đáo đưa cho thím tư Vương.

Thím tư Vương cười nói: “Thế này cũng quá khách sáo rồi, vậy được, thím nhận.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận