Thập Niên 70 Nàng Dâu Là Thanh Niên Tri Thức

Chương 228. Ruộng ngô chịu đựng hết tất cả mọi thứ 5

Chương 228. Ruộng ngô chịu đựng hết tất cả mọi thứ 5

Nhìn thấy bộ dáng này của Tô Tình, người đưa thư cũng có chút hâm mộ người thanh niên nông thôn đã cưới được thanh niên tri thức Tô.

Quả là có phúc phận.

Cưới được người vợ trong thành phố đẹp đến mức phải làm cho người ta nhìn không rời mắt được như vậy về nhà, lại còn sinh được một cặp trai gái sinh đôi, nhìn đôi anh em sinh đôi ở trong xe đẩy kia mà xem, bụ bẫm, đáng yêu biết bao?

“Đúng vậy, ở cữ xong rồi, anh chờ tôi, tôi đi vào trong lấy kẹo mừng cho anh.” Tô Tình nhận lấy phong thư của anh ta, cười nói.

“Không cần, không cần thanh niên tri thức Tô, cô đừng khách sáo.” Người đưa thư cười nói.

“Tôi sinh được một cặp trai gái sinh đôi, anh còn có thể dính được chút không khí vui mừng!” Tô Tình cười nói, đi vào bốc một nắm kẹo đủ loại ra rồi nhét cho người đưa thư.

Người đưa thư cười nói: “Vậy tôi cũng không khách sáo với thanh niên tri thức Tô nữa.”

“Khách sáo gì chứ.” Tô Tình cười một tiếng.

Người đưa thư cười lái xe đạp rời đi, người trong thôn thấy anh ta còn hỏi là nhà ngoại lại gửi đồ tới nữa sao?

Người đưa thư nói: “Không phải, là nhà xuất bản bên kia, hẳn là đã nhận bài viết kia của thanh niên tri thức Tô, bên kia đưa tiền nhuận bút tới.”

Các xã viên quả thật là không phục cũng không được, vợ Thế Quốc ở cữ đúng là phô trương, nhưng cô cũng thật sự có thể kiếm tiền.

Mỗi một tháng đều có một khoản tiền, chẳng trách ở cữ lại dám ăn như vậy!

Nhưng nếu đổi lại là bọn họ, nếu như mà có thể kiếm như vậy thì các cô ấy... đâu dám tiêu xài như vậy, tích cóp tốt biết bao? Nào dám ăn như vậy.

Vậy không phải là kiếm được bao nhiêu là tiêu hết bấy nhiêu đấy chứ?

“Trong nhà có thể tích cóp được chút tiền nào sao? Con bé này sẽ không chịu tiết kiệm gì cả, ở nhà tôi có nói nó không ít, nhưng nó lại nói với tôi là phải chăm sóc tốt cho hai anh em, sau này còn phải bồi dưỡng thành sinh viên đại học Công nông binh để đền đáp quốc gia, con bé này rất khinh suất, tôi nói gì cũng không nghe, cảm thấy con mình là thông minh nhất, tốt nhất, đại học Công nông binh dễ đỗ như vậy sao?” Bà Đường đang than phiền với những bà lão khác ở dưới gốc cây cổ thụ bên này.

“Nói vậy cũng không đúng, vợ Thế Quốc có văn hóa như vậy, tương lai nhất định là đứa bé cũng được ăn học, vẫn có khả năng đỗ đại học.” Những bà cụ khác nói.

Nhưng trong lòng lại không nhịn được mà nói thầm, vợ Thế Quốc đúng là dám nghĩ mà, còn muốn đào tạo hai đứa bé thành sinh viên nữa chứ?

Nhưng không thể không nói, quả thật trong lòng lại vô cùng hâm mộ.

Bọn họ chẳng có ai là biết chữ cả, nhưng vợ Thế Quốc lại có thể dựa vào ngòi bút để kiếm tiền, người có văn hóa như vậy muốn bồi dưỡng con trai thành sinh viên, làm công nhân thì cũng không phải là chuyện không có khả năng.

Nếu như trong nhà có thể có một sinh viên đại học, vậy đúng thật là làm cho tổ tiên nhà họ Vệ phải hãnh diện.

Nhưng có một vài người hiểu biết thì lại khinh thường, muốn lên đại học Công nông binh cũng không phải dễ dàng như vậy, bởi vì không qua được cửa ải thành phần, thành phần của nhà họ Vệ cao như vậy, con cháu đời sau cũng khỏi cần có suy nghĩ kia.

Nhưng bất kể có nói thế nào thì mọi người đã biết rõ ý nghĩ muốn đào tạo hai đứa bé của Tô Tình.

Nếu nói cánh đàn ông không hâm mộ là không thể nào, bằng không thì sao lại nói một người phụ nữ tốt có thể thịnh vượng ba đời chứ? Nhìn nhà họ Vệ bây giờ mà xem, làm chuyện gì cũng xuôi chèo mát mái, đó chính là cưới được cô vợ tốt, vợ chính là phong thủy trong nhà, nhà có phong thủy tốt như vậy, có thể không thịnh vượng được sao?

Dù là bây giờ đang bài trừ những văn hóa cổ hủ, nhưng trong lòng mọi người vẫn tin tưởng những châm ngôn kia.

Dĩ nhiên, sự hâm mộ về phong thủy của cánh đàn ông đối với Vệ Thế Quốc còn phải xếp sau, chủ yếu là trạng thái bây giờ của Tô Tình.

Quả thật là trước lồi eo cong, trên cơ thể còn có một mùi hương sữa của những người mới làm mẹ, khỏi nói mê người biết bao nhiêu, bởi vì ở cữ tốt, cho nên làn da kia nhẵn mịn giống như trên mặt đã được thoa một lớp phấn vậy.

Vương Mạt Lỵ vô cùng hâm mộ, nói: “Cô ở cữ có uy lực quá lớn đi, cô có biết là bây giờ các cô ấy nói thế nào về cô không?”

“Nói thế nào?” Tô Tình hỏi.

“Bọn họ nói cô là hồ ly tinh.” Vương Mạt Lỵ nói.

Tô Tình lầm bầm nói: “Mắng tôi là hồ ly tinh để làm gì, tôi lại chẳng đi quyến rũ chồng của các cô ấy, đây là do bọn họ hâm mộ ghen ghét thì có.”

Vương Mạt Lỵ cười nói: “Sao tôi lại cảm thấy cô bị mắng mà còn rất vui vẻ nhỉ?”

“Hồ ly tinh không phải là câu mắng người, đây chính là câu khen ngợi mang theo một chút ý xấu, chẳng phải ai cũng có thể được gọi là hồ ly tinh đâu.” Tô Tình lãnh đạm nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận