Thập Niên 70 Nàng Dâu Là Thanh Niên Tri Thức

Chương 229. Ruộng ngô chịu đựng hết tất cả mọi thứ 6

Chương 229. Ruộng ngô chịu đựng hết tất cả mọi thứ 6

Vương Mạt Lỵ cười mắng: “Cũng đã làm mẹ rồi mà còn đỏm dáng như vậy.”

Trong lòng Tô Tình lại nói chờ hết năm nay tôi sẽ cho cô biết cái gì gọi là đỏm dáng.

“Ngoại trừ hồ ly tinh ra, còn nói cô lười, bây giờ cũng đã ở cữ xong rồi mà còn không đi làm, lại còn để cho Vệ Thế Quốc về rồi lại phải giặt những thứ quần áo kia.” Vương Mạt Lỵ nói.

“Tôi còn chưa ở cữ xong đâu, chờ tôi ở cữ xong rồi hãy nói.” Tô Tình nói.

Vương Mạt Lỵ bỗng chốc sửng sốt, nói: “Có ý gì? Cô cũng đã ở cữ tận một tháng rồi, vậy mà còn chưa có ở xong sao?”

“Tôi ở cữ phải ở bốn mươi ngày, sau bốn mươi ngày mới tính là ở cữ xong.” Tô Tình gật đầu nói.

Vương Mạt Lỵ cũng phục luôn, nói: “Cô lười thành như vậy cũng chỉ có thể gả cho Vệ Thế Quốc thôi, nếu như đổi lại là một người đàn ông khác, ngày nào cũng lôi cô ra đánh một trận cô cũng chẳng oan uổng đâu.”

“Nói cái gì đó? Tôi như vậy thì sao nào?” Tô Tình liếc cô ta một cái.

“Cô lại còn cây ngay không sợ chết đứng như vậy được hả, Vệ Thế Quốc làm lụng cả một ngày ở bên ngoài về nhà rồi lại còn phải giặt quần áo với tã lót, sao cô chẳng biết đau lòng chút nào thế?” Vương Mạt Lỵ cũng không nhịn nổi nữa.

Tô Tình nói: “Sao tôi lại không đau lòng anh ấy được? Tôi cũng đau lòng anh ấy chứ, con anh ấy không cần phải động tay, về nhà là lại có niềm vui, cô xem tôi chăm sóc cho hai anh em chúng nó sạch sẽ biết bao? Trong thôn có thể tìm được người thứ hai sao?”

“Cũng chỉ là con nít con nôi, đâu cần phải sạch sẽ như vậy chứ, trẻ con ở nông thôn cũng đều là leo trèo mò mẫm lăn lộn mà lớn lên, cô nuôi con như vậy cũng quá là kỹ càng rồi đó.” Vương Mạt Lỵ nói.

Tô Tình thở dài nói: “Cũng chỉ là kỹ càng lúc này thôi, chờ cho bọn trẻ lớn thêm chút nữa, đến lúc đó tôi nhất định sẽ không thể như vậy nữa, tâm tư của tôi bây giờ chính cô cũng sinh thì cô biết, chỉ hận không thể cho hai anh em chúng nó những thứ tốt nhất thôi.”

“Vậy cũng phải.” Vương Mạt Lỵ sờ sờ cái bụng của mình, trên mặt cũng tràn đầy hào quang của mẹ hiền, bụng còn chưa lộ rõ lắm, nhưng cũng đã năm tháng rồi, còn có khoảng bốn tháng nữa là sẽ sinh.

Tô Tình đúng thật là ở cữ khoảng bốn mươi ngày, lúc này mới bắt đầu hỗ trợ nhà làm việc.

Mà lúc này cũng rất vất vả, bởi vì bắt đầu thu hoạch vụ hè.

Tô Tình vì có lý do phải cho hai anh em sinh đôi bú sữa nên có thể trốn tránh chẳng sợ, nếu như không phải là cô có thể kiếm tiền nhuận bút trợ giúp cho gia đình, vậy khẳng định là chạy không thoát khỏi kết cục bị săm soi.

Nhưng cũng may là như vậy, bây giờ cô cũng biến thành đề tài hấp dẫn trong đội sản xuất.

Trưa hôm nay Tô Tình đội mũ xách theo cái giỏ vội đi đưa cơm cho Vệ Thế Quốc.

“Thế Quốc, ăn cơm thôi!” Tô Tình đã nhìn thấy Vệ Thế Quốc ở xa xa, lập tức hô lên.

Giọng nói vui vẻ, hợp với gương mặt trắng đến phát sáng kia, cùng với dáng người yểu điệu, làm cho mấy người đàn ông trong lòng tư vị lẫn lộn.

Thằng nhóc con địa chủ Vệ Thế Quốc này đúng thật là diễm phúc không cạn mà.

“Hâm mộ cái gì chứ, có cái gì đáng để ao ước hả, về nhà còn chẳng phải là đi giặt tã lót sao.” Sáu Vương lầm bầm nói.

Nhưng không có ai phản ứng lại anh ta, trong nhà có một cô vợ như vậy, đổi lại là bọn họ thì bọn họ cũng sẽ vui vẻ mà làm xong công việc rồi về nhà tiếp tục giặt quần áo với tã lót!

Mấu chốt chính là có một cô vợ như vậy ở trong nhà.

Vệ Thế Quốc cũng không quan tâm đến bọn họ, bụng đã đói meo từ lâu, vợ anh mang bánh bột ngô tới cho anh, bên trong bánh bột ngô còn có trứng gà và rau, còn có một ít thịt kho và một chút nước kho thịt, về vị thì tất nhiên khỏi phải bàn.

Nhưng bây giờ Vệ Thế Quốc cũng đã được quen ăn ngon rồi, anh cũng chỉ nhìn vào thức ăn một cái rồi tầm mắt lập tức rơi vào trên người vợ mình.

Tô Tình bị ánh mắt nóng bỏng của anh nhìn mà thấy có chút tim đập rộn lên, nói: “Nhìn cái gì vậy? Chưa từng nhìn thấy à.”

Vệ Thế Quốc cười một tiếng.

“Cũng đã làm việc đến trưa rồi, mau ăn đi, ăn xong thì chợp mắt một lúc.” Tô Tình cũng có chút đau lòng anh, lau mồ hôi cho anh, nói.

Vệ Thế Quốc hưởng thụ sự dịu dàng của vợ, bây giờ mới ăn, thật sự là ăn cực kỳ ngon, mặc dù Tô Tình mang tới không ít bánh bột ngô, nhưng anh cũng chỉ ăn no đến tám phần mà thôi.

Ăn xong súc miệng rồi anh liền ợ một cái.

“Em đi về trước đây.” Lúc này Tô Tình mới nói.

“Vợ à, em đi cẩn thận.” Vệ Thế Quốc lập tức nói.

Tô Tình gật đầu một cái rồi đội mũ và đeo giỏ lên rồi đi về trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận