Thập Niên 70 Nàng Dâu Là Thanh Niên Tri Thức

Chương 235. Anh hai đến rồi 3

Chương 235. Anh hai đến rồi 3

Trần Tuyết thật sự rất đau buồn, cô ta nằm trên giường, đau khổ vô cùng.

Cô ta không biết mình đã mang thai, sau khi gả cho anh Bùi thì cô ta cũng mong mình mang thai, cô ta nhìn thấy anh Bùi rất ngưỡng mộ Vệ Thế Quốc nên biết anh Bùi rất muốn làm cha, còn cô ta cũng rất mong đợi được làm mẹ.

Cũng bởi vì như thế nên cô ta mới hối hận.

Đứa con cô ta và anh Bùi mong chờ đã lâu lại bị cô ta đánh mất như thế, sao cô ta có thể lơ là sơ ý như thế cơ chứ?

Anh Bùi đã nói với cô ta từ lâu rồi, bảo cô ta đừng đi làm tám công việc nhưng cô ta lại không nghe, bây giờ thì tốt rồi, bởi vì sức khỏe yếu nên đánh mất cả đứa con.

Cô ta thật sự có lỗi với anh Bùi.

Cũng may mặc dù Bùi Tử Du cũng có chút tiếc nuối nhưng cũng không trách cô ta, còn an ủi cô ta, chỉ là bảo cô ta sau này đừng làm việc quá nặng nhọc nữa.

Nhưng như thế đã khiến Trần Tuyết cảm động vô cùng, cô ta có tài cán gì lại có thể gả cho người đàn ông như anh Bùi cơ chứ?

Cô ta thề với lòng cả đời này sẽ trở thành người vợ tốt của anh Bùi!

Mẹ của Trần Tuyết nghe nói xong liền đau lòng vô cùng và chịu không nổi chạy qua nói với con gái: “Mẹ đã nói với con từ đầu rồi, bảo con đừng làm những việc đó thì con không nghe, bây giờ thì tốt rồi, đứa con khó khăn lắm mới có được đã mất rồi!”

“Mẹ, mẹ đừng nói nữa, con đã khó chịu lắm rồi.” Trần Tuyết nói.

Mẹ của Trần Tuyết tiếp tục lải nhải: “Bây giờ con biết khó chịu rồi sao? Buổi sáng con đã đi đâu? Hai đứa con của Vệ Thế Quốc trước đây mẹ đã từng gặp qua vài lần rồi, chúng trông rất dễ thương, rất giống mẹ, trắng trẻo mập mạp, nhìn giống như đứa bé trong tranh vậy, ai nhìn cũng mến, nếu như lần này con không bị sảy thai thì tương lai nhất định cũng không thua kém!”

Trần Tuyết mím môi nói: “Mẹ, mẹ đừng nói nữa, về sau con sẽ không làm những việc nặng nhọc nữa, chăm sóc sức khỏe tốt vẫn còn có thể có con.”

“Tử Du không trách con chứ?” Sau đó mẹ của Trần Tuyết mới chuyển chủ đề nói.

“Không có, anh ấy bảo con hãy nghỉ ngơi cho khỏe.” Trần Tuyết cảm thấy ngọt ngào lại áy náy nói.

Mẹ của Trần Tuyết lúc này mới cảm thấy hài lòng, đối với đứa con rể Bùi Tử Du, bà ta cũng không có chê trách gì, vừa đẹp trai lại có văn hóa, còn là người thành phố nữa, đối xử với bà ta cũng rất kính trọng, có mẹ vợ nào lại không thích đứa con rể như vậy chứ?

Chỉ có đứa con gái là không nghe lời, khó khăn lắm mới mang thai giờ lại làm mất rồi, cũng may là có con rể chu đáo không trách cứ.

So với Trần Tuyết vừa bị sảy thai thì Vương San Hô đã ở cữ xong rồi.

Bời vì có Tô Tình để làm gương nên Vương San Hô bất luận là lúc mang thai hay sau khi sinh, ít nhiều đều có chút giống Tô Tình.

Kỳ ở cữ của các chị dâu có thể ở nhà bảy tám ngày đã là tốt lắm rồi.

Nhưng tháng ở cữ của cô ta phải đúng hai mươi ngày, trong thời gian đó lại được ăn những đồ ăn ngon khiến cho đám chị dâu của cô ta rất bực tức nhưng lại không dám nói.

Chỉ là bây giờ chưa ra ở riêng, mọi người đều phải sống dưới sự giám sát của cha mẹ chồng nên cho dù trong lòng có ý kiến cũng chỉ có thể nhẫn nhịn thôi.

Nhưng sức nhẫn nại cũng có giới hạn, chỉ cần vượt quá cái giới hạn đó thì tuyệt đối không có ai tiếp tục chịu đựng nữa, chỉ cần một lý do để bùng nổ mà thôi.

Chỉ là Vương San Hô không biết trong lòng các chị dâu có ý kiến, trong mắt cô ta những thứ này đều là chuyện hiển nhiên.

Cô ta đã sinh cho Toàn Tài nhà họ một đứa con trai đấy, trong nhà sao có thể không coi trọng chứ? Đây cũng là cháu ngoại trong nhà, vả lại còn là đứa trẻ thành phố, nếu cô ta không ở cữ đàng hoàng sao có thể nuôi con mập mạp chứ?

Vương Đại Nương cũng nghĩ như thế, khi con dâu ở cữ thì bà ta đến đưa cho một quả trứng gà cũng tiếc, cảm thấy mình là người mẹ chồng tốt nhất trên trần đời, lại có thể để con dâu mỗi ngày ăn no bảy phần trong thời gian ở cữ, ba ngày được ăn một cái trứng gà, sau khi sinh con nghỉ ngơi suốt bảy tám ngày.

Trong thôn thật sự không kiếm nổi người mẹ chồng thứ hai như thế này đâu, nhớ lại năm xưa khi bà ta sinh con mới ngày thứ hai đã bị bà mẹ chồng kêu ra khỏi giường cho heo ăn rồi.

Nhưng lại không biết người ta cũng thường xuyên nói xấu sau lưng bà ta, cũng không phải kiểu nghèo khổ đến mức không có gạo ăn mà đi học theo thời phong kiến đối xử với con dâu như thế, thôi thì coi như kiếp trước không tích chút công đức nên mới phải làm dâu của bà ta!
Bạn cần đăng nhập để bình luận