Thập Niên 70 Nàng Dâu Là Thanh Niên Tri Thức

Chương 236. Anh hai đến rồi 4

Chương 236. Anh hai đến rồi 4

Nhưng mà đối xử với con dâu của mình là như thế còn đối với con gái của mình lại không như thế.

Trước sau giết hết ba con gà để tẩm bổ cơ thể, trong khoảng thời gian ở cữ cũng ăn hết cả một giỏ trứng gà!

Cả nhà không có được ăn trứng gà mà chỉ cho một mình Vương San Hô ăn thôi.

Vương Đại Nương nghĩ thầm không lý nào hai đứa con của thằng nhóc như Vệ Thế Quốc lại có thể mập mạp như thế mà đứa cháu ngoại bảo bối của mình lại không bằng sao?

Không chỉ có gà và trứng gà, bà ta còn chịu khó mua thịt heo về ăn, các con trai khi đi làm về cũng phải đi bắt cá cho em gái mình tẩm bổ cơ thể!

Vì vậy những ngày ở cữ của Vương San Hô thật sự là rất tốt, đám chị dâu của cô ta nhìn thấy mà ghen tị đỏ con mắt nhưng cũng phải cúi đầu không dám lên tiếng.

Nhưng không, trong lòng Vương San Hô không biết hay là nhìn thấy thái độ này của các chị dâu cũng coi như không biết, cô ta cứ ôm lấy đứa con trai mập mạp của mình ra khoe khoang mãi thôi.

So với những đứa trẻ cùng giai đoạn này thì hoàn toàn không cùng đẳng cấp, người ta đứa nào đứa nấy ốm yếu gầy gò nhưng chỉ có duy nhất con trai cô ta là mập mạp.

Nhưng mập cũng phải mập một cách đáng yêu, giống như hai anh em Mặt Trời Nhỏ và Mặt Trăng Nhỏ vậy, ngũ quan tinh tế giống như đứa trẻ ôm lấy con cá trong tranh, bất cứ ai nhìn thấy cũng phải khen một tiếng rất có phúc.

Nhưng con trai của Vương San Hô đến người cha ruột Tôn Toàn Tài cũng chê bai, có thể có khuôn mặt thế nào chứ? Không giống Tôn Toàn Tài mà giống người mẹ Vương San Hô y như đúc.

Nếu không bà ngoại như Vương Đại Nương cũng không cưng chiều như vậy, đứa cháu ngoại này vừa nhìn là biết giống nòi của nhà lão Vương, rất giống với người cậu sáu Vương!

Đôi mắt kia, cái mũi hếch kia cũng như cái miệng, tất cả đều di truyền tư nhà lão Vương.

Nhìn quen khuôn mặt đáng yêu xinh xắn của hai anh em Mặt Trời Nhỏ và Mặt Trăng Nhỏ, bây giờ quay qua nhìn đứa con của Vương San Hô, mọi người lại có chút khó khen ngợi.

Nhưng mọi người đều là người biết điều, họ cười ha hả khen ngợi đứa trẻ bụ bẫm, bởi vì cũng chỉ có điểm này có thể khen ngợi thôi.

Vương San Hô rất hài lòng với lời khen ngợi của mọi người, cô ta trực tiếp nói sau này con trai mình sẽ thế này, nhất định sẽ giỏi giang thế kia.

Khương Ngọc, cũng chính là quả phụ Khương vừa hay đi ngang qua nghe thấy những lời tự cao này liền trực tiếp bĩu môi, bụng cô ta bây giờ cũng sắp sinh rồi nên cũng ghé qua nhìn thử xem có thật sự là thần tiên giáng trần hay không.

Nếu như thật sự đáng yêu thì thôi nhưng khuôn mặt này nào có phải là đáng yêu gì đâu?

Xấu xí chết đi được!

Khương Ngọc bỗng chốc cũng không khách sáo, cười nói một câu: “Cái này đúng là chồn hôi khen con thơm, nhím gai nói con mịn màng, bọ hung nói con đen, chỉ là phải đợi nhìn kỹ lại đã!”

Câu này vừa thốt ra, mọi người vốn dĩ đang khách sáo bỗng chịu không nỗi bật cười thành tiếng.

Vương San Hô tức giận vô cùng: “Quả phụ Khương, cô ai nói thế?”

“Quả phụ là nói ai đó?” Khương Ngọc hừ lạnh lùng nói.

Nếu không sao mọi người trong thôn đều nói bây giờ cô ta rất lợi hại chứ? Trước kia không dám to tiếng nói chuyện với bất kỳ ai nhưng bây giờ cô ta không sợ ai nữa!

Bởi vì người đàn ông của cô ta là Chung Đại, cũng đã lãnh giấy kết hôn rồi, nhà họ Chung là họ lớn trong thôn, không hề thua kém nhà lão Vương.

Trước kia Khương Ngọc cũng thù hằn với Vương San Hô, cái miệng của Vương San Hô cũng thường xuyên nói xấu cô ta này kia, chỉ cần nghe thấy tiếng cô ta thì lập tức thêm mắm thêm muối nói một phen, kiểu như không hại cô ta thì không hả dạ vậy!

Trước đây Khương Ngọc chỉ tức giận chứ không dám nói, bây giờ thì ai sợ ai?

“Đúng là đồ đàn bà lăng loàn không biết xấu hổ, quyến rũ chồng người khác còn dám lớn giọng, người mặt dày tôi thấy rất nhiều nhưng chưa thấy người nào không biết xấu hổ như cô, anh cả Chung người ta còn có hai đứa con trai hai đứa con gái phải nuôi nấng đấy, bây giờ bị cái thứ không biết xấu hổ như cô quyến rũ, làm ra những chuyện này cô không sợ sinh con không có mông sao?” Vương San Hô mắng.

“Tôi không biết xấu hổ sao? Tôi và Chung Đại đã lãnh giấy kết hôn, ngược lại có những người không biết xấu hổ, còn nói cái gì mà thanh niên trí thức trong thành phố nữa chứ, thanh niên trí thức Tô người ta mới gọi là thanh niên trí thức, cho dù chỉ cần ở nhà viết báo cũng có thể kiếm tiền, nhà cô thì sao? Nghe nói mỗi tháng còn phải đi gửi văn chương, thế mà bao lâu nay cũng không có một trang nào được lựa chọn, làm việc cũng không được, viết báo cũng không xong, chỉ biết ăn bám nhà lão Vương, đàn ông như thế mà cũng gọi là đàn ông sao? Tôi thấy làm gì là cưới vợ chứ, đây rõ ràng là ở rể, loại ăn bám!” Khương Ngọc nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận