Thập Niên 70 Nàng Dâu Là Thanh Niên Tri Thức

Chương 237. Anh hai đến rồi 5

Chương 237. Anh hai đến rồi 5

Vương San Hô bị tức đến mức nhảy cẫng lên, Toàn Tài nhà cô ta ghét nhất người ta nói anh ta ở rể, giống như bám váy vợ vậy, Khương Ngọc chuyên gia kiếm chuyện!

“San Hô, trong lòng cô còn có con nhỏ đấy, đừng dọa đứa nhỏ nha.” Có người vừa xem kịch hay vừa nhắc nhở.

Vương San Hô mắng: “Nếu không phải trong lòng tôi có con thì cô xem hôm nay tôi có xé cái miệng của cô không!”

“Sao thế, ăn bám còn không cho người ta nói sao?” Khương Ngọc cười ha hả nói, hoàn toàn không hề nể nang Vương San Hô chút nào, nói xong liền quay lưng bỏ đi.

Có người bình luận: “Quả phụ Khương bây giờ càng ngày càng lợi hại rồi, cái này là ỷ có người đàn ông trong nhà đấy.”

Cũng có người không vừa mắt quả phụ Khương nói: “Nhà lão Chung mới là tội nghiệp, trụ cột gia đình bị cô ta cướp mất, bây giờ bốn đứa con đều phải tự nuôi!”

“Quả phụ Khương này đúng là không phải thứ tốt đẹp gì mà!” Vương San Hô cũng hùa vào mắng chửi.

Đứa con trong lòng khóc òa lên, Vương San Hô kéo vạt áo ra bắt đầu cho con bú, được bú no thì đứa nhỏ mới nín khóc.

Những người phụ nữ khác cũng không nói gì đến Vương San Hô, ở miền quê này thật sự không để ý nhiều lắm, con đói thì cho bú thôi.

Không giống như vợ Thế Quốc, thật sự quá kiêu kỳ mà, che chắn cơ thể hết sức kín đáo, con đói bụng khóc lóc cũng phải ôm con về nhà cho bú chứ tuyệt đối không cho con bú ở bên ngoài.

Khiến những người đàn ông không nghiêm túc trong thôn muốn nhìn cũng không thể nhìn.

Vương San Hô cho con bú xong liền bồng con về nhà, lẽ ra muốn đi ra ngoài khoe khoang nhưng cuối cùng lại bực mình quay về nhà.

Nhưng cô ta rất nhanh chóng xua tan đi sự bực tức.

Bởi vì người đưa thư lại đến thôn, lần này không hề đến chỗ của Tô Tình mà ngược lại đem một lá thư đưa cho Tôn Toàn Tài.

Đây là do bên nhà xuất bản gửi đến, anh ta năm lần bảy lượt gửi biết bao nhiêu văn chương đi, cuối cùng cũng có một trang được trúng tuyển.

Nhưng khác với Tô Tình, văn chương của Tô Tình bây giờ đã được đăng lên báo toàn quốc, còn của Tôn Toàn Tài mới đăng lên cấp huyện thôi, còn chưa ra khỏi tỉnh nhưng lúc bắt đầu Tô Tình cũng như thế.

Sau này thấy câu chữ của cô đã đủ cứng cáp, chất lượng cũng rất tốt, lúc này sự nghiệp mới lên một tầm cao mới.

Nhà xuất bản cũng rất thiếu thốn văn chương tốt nên họ cũng biết thư qua bảo Tôn Toàn Tài hãy tiếp tục viết báo, cố gắng viết những bài thật hay.

Trong lá thư còn có năm đồng.

Mặc dù rất lâu mới có một bài được lựa chọn nhưng tâm trạng của Tôn Toàn Tài cũng coi như là thoải mái.

Anh ta giao năm đồng cho Vương San Hô và nói: “Anh biết những ngày tháng anh ở trong nhà đã khiến em chịu nhiều cực khổ rồi, đều phải nhìn sắc mặt của các chị dâu nhưng San Hô, em yêu tâm, anh sẽ không để em phải trải qua cuộc sống này lâu đâu, đợi có cơ hội về thành phố anh nhất định sẽ để hai mẹ con sống cuộc sống tốt!”

Không chỉ đưa tiền cho cô ta, anh ta còn nói nhiều lời tốt đẹp, Vương San Hô thật sự hạnh phúc chết đi được, những bực tức phải chịu đựng từ Khương Ngọc bỗng tan biến!

“Em tin tưởng anh, em nhất định sẽ tin tưởng anh mà!” Vương San Hô vội vàng nói.

“Ừ, cảm ơn em, em hãy cất tiền đi, sau này tiền anh kiếm được đều đưa cho em quản hết.” Tôn Toàn Tài nói.

Vương San Hô thật sự bị anh ta làm cho cảm động nhưng vẫn đặt câu hỏi: “Đợi về thành phố tiền anh kiếm được đều do em quản đúng không?”

Trong lòng Tôn Toàn Tài chán nản chết đi được nhưng miệng vẫn tiếp tục nở nụ cười qua loa: “Cái này là chuyện đương nhiên rồi.”

Vương San Hô rất hài lòng, cười nói: “Tiền này anh hãy giữ lại đi, sau này kiếm được tiền mới đưa cho em, anh vẫn còn phải mua giấy và bao thư đấy!”

“Anh vẫn còn, em giữ lấy đi, nếu không em đưa cho mẹ cũng được, cũng để cho các chị dâu nhìn thấy rằng chúng ta không phải chỉ ăn bám.” Tôn Toàn Tài nói.

Vương San Hô không nỡ nhưng nghĩ đến việc các chị dâu đối với Toàn Tài nhà cô ta không có chút thiện cảm nên phải cắn răng lấy ra.

Cô ta sẽ đưa tiền cho mẹ ngay trước mặt các chị dâu.

Con rể của mình giỏi giang như thế nên Vương Đại Nương vừa kiêu ngạo vừa vui mừng cười nói: “Có gì cần dùng chứ? Con cầm về đưa cho Toàn Tài giữ lại mua giấy và bao thư đi!”

“Trong nhà Toàn Tài vẫn còn.” Vương San Hô nói, còn khẽ liếc mắt nhìn các chị dâu của mình rồi ngẩng cao đầu nói: “Con đưa số tiền này cho mẹ là muốn nói cho một số người rằng tụi con không phải ăn không của cái nhà này, Toàn Tài nhà con trước đó không gặp thời nhưng sẽ không xui xẻo cả đời, Toàn Tài nhà con rất bản lĩnh, bây giờ xem thường Toàn Tài nhà con thì sau này đừng hòng tụi con giúp đỡ điều gì!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận