Thập Niên 70 Nàng Dâu Là Thanh Niên Tri Thức

Chương 238. Anh hai đến rồi 6

Chương 238. Anh hai đến rồi 6

Những người chị dâu ở trước mặt đều bày tỏ cái này là thế nào?

Cô út nói thế thì quá xa lạ rồi, mọi người đều là người một nhà, tất cả có những lúc va chạm với nhau rồi, cả nhà sống với nhau làm gì mà không xảy ra mâu thuẫn chứ? Còn nói dượng giỏi giang như thế, sau này chắc chắn cũng không tệ, cô út được hưởng phước rồi.

Được các chị dâu nâng lên như thế, lúc này Vương San Hô mới hài lòng.

Vương Đại Nương vui mừng khôn xiết và nhận lấy năm đồng, bà ta cảm thấy sau này chắc chắn sẽ giống như Tô Tình, mỗi tháng có mười mấy hai mươi đồng tiền thu nhập từ việc viết báo, bà ta còn bảo con gái khi về nhà hãy nói với con rể viết thật tốt, cố gắng viết để làm nở mặt nở mày gia đình!

Sau đó liền cầm tiền đi ra bên ngoài khoe khoang.

Đừng tưởng bà ta không biết mọi người trong thôn đều ác mồm nói con rể bà ta ăn bám phải nhờ bà ta nuôi, sau này còn có thể nuôi nổi gia đình sao?

Còn bảo là đã lựa chọn người con rể này cho con gái, sau này còn một đống cực khổ con gái phải chịu đựng đấy.

Bây giờ bà ta gọi mọi người đến xem con rể bà ta thế nào đây?

Đám chị dâu của Vương San Hô đều bởi vì năm đồng tiền nhuận bút kia mà thay đổi thái độ, những người trong thôn cũng rất ngạc nhiên.

Thật sự không ngờ văn chương của Tôn Toàn Tài lại được lựa chọn cơ đấy?

Tô Tình cũng có chút bất ngờ bởi vì thật sự không ngờ Tôn Toàn Tài lại được chọn, nhưng mà cũng không ngạc nhiên lắm, bởi vì năm thứ hai sau khi khôi phục kỳ thi đại học thì anh ta đã thi lên đại học nên tất nhiên cũng có chút năng lực nhất định.

Vả lại cũng đâu phải chỉ cô viết được người khác viết không được.

Đây vốn không phải là chuyên môn của một mình cô, nhưng lại là niềm tự hào của nhà lão Vương.

Ai không biết còn tưởng Tôn Toàn Tài mới làm chuyện gì đó vinh quang lắm nên cứ phải rêu rao cho người khác biết.

Vương Mạt Lỵ cũng bị Vương San Hô khoe khoang.

Vương San Hô dẫn con trai đến nhà, khoe khoang về đứa con một lúc lại bắt đầu nói một tràng về cuộc sống tương lai tốt đẹp khi theo Tôn Toàn Tài về thành phố.

“Viết lâu như thế mới được lựa chọn, kiếm được năm đồng, còn cô từ trước đến giờ cộng lại được hơn trăm đồng cũng chưa đắc ý như cô ta!” Vương Mạt Lỵ nói.

Tô Tình nói: “Cô không cần quan tâm đến cô ta, mỗi người có mỗi cách nghĩ mà.”

Tôn Toàn Tài có đạo đức gì chứ? Con người này xấu xa từ trong bụng, bây giờ nhà lão Vương càng đắc ý thì chắc chắn sẽ càng bị trở thành trò cười.

Vương Mạt Lỵ nói: “Tôi cũng không phải là ganh tị với cô ta, nếu cô ta sống tốt với Tôn Toàn Tài thì tôi cũng không có ý kiến gì nhưng tôi thấy bộ dạng của Tôn Toàn Tài thật sự có chút giống sở khanh, sau này thật sự có thể đến thành phố sống cuộc sống tốt sao?”

“Sao cô lại cảm thấy như thế chứ?” Tô Tình nói.

“Tôi thấy hai người họ đi cùng nhau, Tôn Toàn Tài cứ làm ra vẻ muốn tránh xa cô ta ra vậy.” Cách nhìn người của Vương Mạt Lỵ cũng khá lợi hại đấy.

Khi Thẩm Tòng Quân đi theo cô ấy ra ngoài thì cứ đi tựa vào người cô ấy, sự khác biệt này còn không đủ rõ ràng sao?

Tô Tình cười nói: “Cô ta nào cần cô bận tâm chứ, cô ta là nhân vật rất lợi hại đó.”

Mã Tiểu Thông và Vương San Hô là hai loại phụ nữ khác nhau, Tôn Toàn Tài có thể khiến Mã Tiểu Thông quay vòng vòng nhưng chưa chắc có thể dụ dỗ được Vương San Hô.

Cho dù tạm thời có thể dụ dỗ được thì Vương San Hô cũng không dễ dàng bị xua đuổi, cô ta càng không làm ra những chuyện ngu ngốc như Mã Tiểu Thông.

Ưu điểm của kẻ xấu chính là nằm ở điểm này, cô ta mãi mãi cũng sẽ sống sót một cách mạnh mẽ và cực kỳ quý trọng sinh mạng của mình.

Vương Mạt Lỵ nhớ đến câu nói quen thuộc của Khương Ngọc, cười nói: “Nếu con của tôi có thể giống như Dương Dương, Nguyệt Nguyệt nhà cô thì tốt quá.”

Nhưng đừng bao giờ lấy hết khuyết điểm của cô ấy và Thẩm Tòng Quân, nếu không, giống như con trai của Vương San Hô vậy, sau này liệu cô ấy có tiếp tục sinh nữa hay không thì cũng phải suy nghĩ lại.

Tô Tình nói: “Cô cứ sinh là được, đừng bận tâm nhiều quá.”

“Nói cũng phải.” Vương Mạt Lỵ nói.

Tô Tình cười nói: “Nếu cô có thời gian cứ qua đây thăm hai đứa nhỏ, tôi nghe nói những người sau khi mang thai nhìn nhiều thứ xinh đẹp thì con sinh ra cũng sẽ càng xinh đẹp đấy.”

“Thế thì tôi phải nhìn cô chứ không phải nhìn Dương Dương và Nguyệt Nguyệt đâu.” Vương Mạt Lỵ nói.

Tô Tình bật cười: “Đúng là rất biết cách nói chuyện đấy.”

Vương Mạt Lỵ cười nói: “Không chỉ biết nói chuyện, còn biết mỉa mai cô đấy, đúng thật là lười biếng mà, ở cữ bao lâu nay, đúng là chưa từng nghe đấy.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận