Thập Niên 70 Nàng Dâu Là Thanh Niên Tri Thức

Chương 240. Anh hai đến rồi 8

Chương 240. Anh hai đến rồi 8

Tô Cảnh Vũ nói lời cảm ơn với Mã Đại Nương, bà ấy vẫy vẫy tay tỏ vẻ không cần khách sáo, đợi Mã Đại Nương đi rồi Tô Tình mới nói: “Anh hai, anh về từ khi nào thế?”

Tô Cảnh Vũ nói: “Mới về ngày hôm qua nên hôm nay anh đến thăm em này.”

Sau đó anh ta lại nhìn thật kỹ người em gái tinh thần tươi rói của mình và nói: “Anh nghe thằng tư nói em ở dưới quê rất cực khổ mà?”

Lúc thằng tư nói còn cảm động đến mức đỏ hoe cả mắt, nói chị mang thai cháu trai cháu gái còn phải đeo cái rổ đi nhặt phân bò kiếm tiền nữa.

Khi hỏi anh cả thì anh ta cũng thở dài một cái.

Vì vậy Tô Cảnh Vũ cũng tự tưởng tượng một chút, xem ra đứa em này sống không thoải mái cho lắm thì phải?

Bây giờ qua đây xem thì thấy cũng khá tốt nhỉ? Xem sắc mặt của cô không giống như phải chịu khổ.

Tô Tình cười nói: “Nó quá khoa trương rồi, em sống tốt lắm, anh hai có đói không? Em đi nấu tô mì cho anh nhé?”

“Không đói.” Tô Cảnh Vũ trước khi đến huyện thành đã ghé ăn bánh cảo, sau đó mới từ từ đến nên cũng không đói lắm.

“Anh hai được nghỉ phép bao nhiêu ngày thế?” Tô Tình vừa vào nhà đã pha cho anh hai một ly sữa lúa mạch và nói.

“Mẹ giới thiệu cho anh một cô gái nên anh về xem thử, xong rồi sẽ đi ngay.” Tô Cảnh Vũ vừa nói vừa đi vào nhà, sau khi đặt túi đồ xuống liền bị thu hút bởi hai đứa nhóc đang ngủ say trên giường.

Hai đứa nhóc mới hơn hai tháng mấy thôi, vẫn còn trong trạng thái trắng trẻo nõn nà, rất đáng yêu.

Sao Tô Cảnh Vũ lại có thể không thích cơ chứ? Đây là cháu trai cháu gái ruột của anh ta đấy, ngũ quan nghiêm túc bỗng trở nên dịu dàng hơn rất nhiều.

“Cũng đến lúc lấy vợ rồi, năm ngoái anh cả kết hôn rồi, năm nay đến lượt anh hai rồi đấy, à đúng rồi, chị dâu cả sinh chưa?” Tô Tình cười hỏi.

“Anh cả nói tháng sau.” Tô Cảnh Vũ nói.

Tô Tình gật gật đầu nói: “Em cũng không có thứ gì cho chị dâu, chỉ làm vài bộ quần áo thôi, tất cả đều là mới, coi như là lấy thảo, lúc anh hai quay về thì giúp em đưa cho chị dâu cả nhé.”

Tô Cảnh Vũ lúc này mới nghiêm túc nhìn cô.

Tô Tình nhìn mình một lượt, khi phát hiện không có vấn đề gì mới bực mình hỏi: “Anh hai sao lại nhìn em như thế chứ?”

“Gả cho người ta rồi, trưởng thành rồi.” Tô Cảnh Vũ nói.

Khi thằng tư nói thì anh ta vẫn còn không tin, nói chị mình đã khác trước nhiều lắm rồi.

Tô Cảnh Vũ mới thoạt đầu nhìn cũng chưa phát hiện có gì đó không ổn, ở khu vực quê nghèo này xem cô sửa soạn lộng lẫy đến mức nào?

Ở thành phố cũng có người để ý từng chút một chứ đừng nói đến phong tục truyền thống như nơi bảo thủ này.

Nhưng mà mới trò chuyện vài câu thì Tô Cảnh Vũ đã có thể cảm nhận ra cái bệnh tự cao vẫn như xưa nhưng đúng là đã trưởng thành rồi, khác với ngày xưa khá nhiều.

“Em đã là mẹ của hai anh em chúng, còn có thể không trưởng thành sao, anh hai mang túi đồ lớn như thế qua, trong đó đựng cái gì ạ?” Tô Tình cười nói.

Tô Cảnh Vũ mở túi đồ ra.

Đầu tiên là lấy ra bốn bao lì xì và nói: “Hai cái này do ông bà nội đưa cho hai đứa chắt, hai cái này là của chú ba thím ba.”

Ngoại trừ bao lì xì thì anh ta còn lấy ra năm hộp phấn rôm: “Thím hai nói anh đến thì sẵn tiện mang qua, trẻ con dùng thường xuyên nên hết rất nhanh.”

Còn lấy ra sữa bột, sữa lúa mạch, kẹo sữa và bánh quy, đây đều là những đồ dinh dưỡng cả nước hay xài.

Những thứ này do anh ta đi mua, số lượng cũng không ít.

Tô Tình cảm thấy rất cảm động nói: “Anh hai, sau này anh đừng mua cho em nữa, Thế Quốc có đến chợ đen mua rồi.”

“Chợ đen là nơi không hợp pháp, trong nhà cho em em cứ nhận lấy là được.” Tô Cảnh Vũ không bận tâm nói.

Sau đó lấy ít tiền từ trong túi ra, có một xấp tiền, toàn là tờ mười đồng!

Tô Cảnh Vũ nói: “Em muốn bao nhiêu?”

Không phải Tô Cảnh Vũ khoe khoang mà từ nhỏ tới lớn đều hỏi như thế, còn câu trả lời của Tô Tình thì rất hào hứng, càng nhiều càng tốt.

Vì thế anh hai sẽ rút ra từ trong đó một hai tờ, còn lại đều đưa cho cô.

“Không cần.” Tô Tình lắc lắc đầu: “Anh hai hãy tự giữ lấy đi.”

Lúc này Tô Cảnh Vũ có thể cảm nhận được cảm xúc của anh cả lần trước khi đến đưa đồ cho cô, anh cả nói lần trước đưa cho Tình Tình một cái đồng hồ mà cô cũng ngại ngùng không dám nhận, nhét tiền cho cô thì cô cũng nhét lại cho anh ta.

“Em không cần phải ngại với người nhà.” Tô Cảnh Vũ sờ sờ đầu cô và nói.

Tô Tình: “...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận