Thập Niên 70 Nàng Dâu Là Thanh Niên Tri Thức

Chương 247. Cưới chị dâu nuôi cháu trai 7

Chương 247. Cưới chị dâu nuôi cháu trai 7

Trương Quế Hoa vội nói: "Lão Từ, ông có ý gì? Lẽ nào ngay cả ông cũng để con trai ông lấy cô góa phụ câm này sao? Bây giờ nó là con trai duy nhất của ông, sau này nó sẽ nuôi dưỡng ông lúc sống, chôn cất ông khi chết đấy. Nó cơ thể cường tráng, tay chân toàn vẹn muốn cưới nhà vợ thế nào không được chứ, đâu cần phải cưới một góa phụ câm như thế này? Đây còn là chị dâu của nó, truyền ra ngoài không phải để người khác chê cười sao?”

"Ai chê cười con ạ?” Từ Diệu Tổ liền nói.

"Đúng, ai chê cười Diệu Tổ chứ!”

"Không biết sao mà người như Trương Quế Hoa có thể sinh được một đứa con trai tốt như Từ Diệu Tổ vậy nhỉ?”

"Đúng vậy, cũng may không giống bà ta, nếu không thì hai mẹ con cô câm còn có chỗ dung thân sao?

Mấy người hàng xóm chỉ chỉ trỏ trỏ nói, trong lòng ai mà không có đòn cân chứ? Từ Diệu Tổ là người tốt, còn cô vợ câm thì càng không phải nói, từ lúc lão Từ chi ra 5 đồng cưới cô về cho cậu cả Từ thì cô vẫn luôn làm trâu làm ngựa cho nhà này.

Năm đó lúc cô sinh cho cậu cả Từ một đứa con trai, mọi người đều nói do cô câm tấm lòng nhân hậu vì vậy ông trời mới ban tặng đứa con trai này, để nửa đời sau có người cho cô dựa vào.

Đến bây giờ cậu cả Từ mất rồi thì người em trai Từ Diệu Tổ này lại bằng lòng cưới cô, điều này cũng chứng thực cho câu nói ‘Ở hiền gặp lành’!

Chuyện này dĩ nhiên từ trong nhà lão Từ truyền ra.

Lúc Tô Tình nghe được cũng sửng sốt một lúc.

Vợ Cương tử và mẹ Hắc Thán cũng xúc động vô cùng.

Tô Tình hỏi: "Vậy mẹ cậu ấy có thể đồng ý sao? Con trai thì như vậy, nhưng bà ta đã hại anh cả của cậu ấy thành như thế là muốn ôm hết gia sản nhà họ Từ cho con trai của mình, vậy bà ta còn có thể bằng lòng cho cậu ấy cưới chị dâu của mình, còn giúp anh cả nuôi con?”

"Không đồng ý cũng phải đồng ý, Từ Diệu Tổ đã hạ quyết tâm lấy chị dâu của cậu ấy rồi.” vợ Cương Tử nói.

Mẹ Hắc Thán gật đầu nói: "Đúng vậy, cậu ấy e rằng thấy sức khỏe của anh cả không tốt, từ lâu đã trù tính chuyện nuôi con cho anh cả rồi. Cái nhà bên cạnh nhà cô chính là Từ Diệu Tổ dẫn người dựng lên đó, cậu ấy đã cố ý lan truyền tin đi. Mẹ cậu ấy nếu như không đồng ý thì cậu ấy sẽ dẫn chị dâu và cháu trai đi qua nhà bên đó ở, cậu ấy cũng tách cha mẹ ra ở riêng luôn, tự mình làm chủ!”

Tô Tình nói: "Em biết cái nhà đó, mấy anh em Thế Quốc với anh Cương Tử cũng có giúp đỡ, mẹ cậu ấy qua xem vài lần cũng vừa ý lắm.”

Nói đến cái này, vợ Cương Tử nắm tin tức rất nhanh liền cười nói: "Em không biết đâu, mẹ cậu ấy còn cho rằng cậu ấy đã sẵn sàng lấy vợ rồi chuyển ra đó ở, năm nay đã 21 tuổi đáng ra nên cưới vợ từ lâu rồi, không biết là bà ta vui đến mức nào.”

Nhưng ai mà biết được đứa con trai ngỗ ngược bất hiếu này lại không phải vì lấy vợ mà do không tin tưởng mẹ anh, anh ta biết là sau khi anh ta lấy chị dâu của mình thì mẹ anh ta ắt sẽ khắt khe với chị dâu và cháu trai cho nên mới đặc biệt cho dựng căn nhà kia lên.

Chính là vì muốn tách ra ở riêng.

Buổi tối Tô Tình cũng nói với Vệ Thế Quốc chuyện này.

Vệ Thế Quốc nói: "Từ Diệu Tổ không tồi.”

Tô Tình hỏi: "Vậy anh nói xem chuyện của cậu ta với chị dâu có thành không?”

"Có thể.” Vệ Thế Quốc gật đầu nói.

Bây giờ thái độ của Từ Diệu Tổ vô cùng rõ ràng, chính là muốn lấy chị dâu của anh ta làm vợ, muốn giúp anh cả chăm con trai.

Mà cô chị dâu câm cũng không có lý do gì không đồng ý, cô ấy cũng biết xấu hổ khi đối mặt với chú em chồng, bởi vì cô ấy so với chú em chồng còn lớn hơn 3 tuổi, mà cô ấy vừa là người câm lại vừa là góa phụ còn có con trai.

Nhưng cô không có sự lựa chọn, chồng mất rồi, cô ấy dẫn theo con thơ làm sao mà sống được?

Lúc chồng còn sống, dù không làm nổi việc gì nhưng cũng là trụ cột trong nhà, đó là một loại trụ chống cho tinh thần.

Chỉ là bây giờ chồng cô không còn nữa, cô cảm thấy mình giống như cánh bèo trôi vậy, con trai cũng còn nhỏ, cô chỉ thấy một tương lai mù mịt.

Thế mà ngay lúc này chú em chồng lại cực kỳ nghiêm túc mà nói muốn lấy cô, sẽ trở thành cột trụ vững chắc cho mẹ con cô, sẽ không để người khác ức hiếp mẹ con cô.

Vì vậy chọn lựa như thế nào còn cần phải nói sao? Cô ấy biết mình không xứng với chú ấy nhưng cô thề sau này nhất định sẽ chăm sóc chú ấy thật tốt, sẽ không để chú ấy ăn không đủ no, mặc không đủ ấm!

Lão Từ nhìn ra được quyết tâm của con trai, nhưng suy cho cùng lòng bàn tay hay mu bàn tay cũng đều là thịt, con trai của con trai cả cũng là cháu ruột của ông, ông ta sao mà không thương chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận