Thập Niên 70 Nàng Dâu Là Thanh Niên Tri Thức

Chương 254. Anh hai xem mắt 5

Chương 254. Anh hai xem mắt 5

Vốn là muốn lừa anh ta về để anh ta gặp thử, lỡ đâu lại thành thì sao? Cái dạng cảm thấy có duyên phận từ ánh mắt đầu tiên này chính là thứ huyền diệu khó mà giải thích. Bà không tin đứa nhóc này đã 24 tuổi mà còn chưa muốn ôm vợ ngủ!

Trước khi xem mắt bà còn cố ý bảo anh ta đi thăm cháu ngoại trai, cháu ngoại gái. Để anh ta trông thấy hai đứa con của em gái mình cũng phát thèm, xem anh ta có mau mau kết hôn không!

Nhưng chẳng ngờ đến, trở về xem mắt anh ta liền nói không hợp gu, một chút lưỡng lự cũng không có, cứ như thế bác bỏ, làm bà tức chết đi được.

Người đồng nghiệp đó cũng dễ nói chuyện, thật ra bà cũng rất tiếc, nhưng không hợp gu thì cũng không có cách nào, cháu gái là con gái cũng không thể đến nhà trai xin cưới phải không?

Chuyện này quá mất giá, chỉ có điều không ngờ lại giới thiệu cho một người thân thích khác.

“Tôi đã quan sát cô bé Tiểu Hà này nhiều năm như thế, làm sao mà không thích cô bé chứ? Thằng nhóc kia quả là không có phúc, không liên quan gì đến Tiểu Hà, tôi trở về có nói với mẹ tôi, bà ấy liền nói cô gái tốt như vậy không thể để nhà khác lấy mất, vì thế có muốn xem mắt lại không? Cháu trai của cậu tôi, làm việc ở lò mổ, tiền lương một tháng…” Bà Tô giới thiệu qua tình hình một lần.

Đồng nghiệp của bà vừa nghe cũng rất ưng, thế là lại về nhà mẹ đẻ nói.

Chị dâu của bà ấy lúc đầu cũng có ý kiến một chút nhưng vừa nghe lại giới thiệu một người bà con có công việc, thế là lập tức bảo con gái lại đi xem mắt.

Cô gái này tên Tiểu Hà chưa bắt đầu yêu đương đã thất tình rồi, bởi vì cô ấy vừa gặp đã yêu Tô Cảnh Quân rồi, nhưng người ta không thích cô.

Dù thất tình thì thất tình nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp tục đúng không? Bản thân cũng không nhỏ nữa, không thể bỏ lỡ nhiều.

Thế là lại đi xem mắt.

Người cháu trai bên cậu này mặt mũi thì không thể so được với anh họ Tô Cảnh Quân rồi nhưng cũng không tệ, con người đứng đắn, anh ta cũng có việc làm, năm nay 22 tuổi.

Công việc là do gia đình bỏ tiền ra mua được.

Tô Cảnh Quân không ưng Tiểu Hà nhưng người em họ này xem ra lại rất vừa ý cô Tiểu Hà này. Tiểu Hà đã từng gặp người tốt hơn là Tô Cảnh Quân nên trái lại cô không cảm thấy có gì đặc biệt với người em họ này. Nhưng vẫn là câu nói kia, tuổi của cô không còn nhỏ nữa, bởi vì thoạt nhìn cô cũng không chán ghét vì vậy đã đồng ý thử qua lại.

Người em bên cậu này rất được, rảnh rỗi liền đạp xe đến dẫn cô đi xem phim, thỉnh thoảng vào một quán ăn nào đó, lại vào công viên dạo bộ, dần dần không phải đã chiếm được tâm hồn thiếu nữ của con gái nhà người ta rồi sao?

Làm con gái nhà người ta cảm thấy có thể yên tâm dựa dẫm vào anh.

Đợi đến lúc trong thôn bắt đầu thu hoạch vụ thu, Tô Tình nhận được thư của em trai cô.

Nói rằng cô gái lần trước xem mắt với anh hai đã kết hôn, gả cho anh họ con cậu, theo cách nói của mẹ cậu thì phù sa không chảy ra ruộng ngoài, cô gái tốt thì phải trân trọng.

Tô Tình: “…” Quả là dọa người.

Chẳng qua cô cũng không nói được người khác, không phải cô với Vệ Thế Quốc cũng như thế sao, lúc đó cô với Bùi Tử Du là muốn mà không có được, nông nổi gả cho anh, tối hôm đó còn chui vào chăn của anh nhẹ nhàng nói muốn cùng anh chung sống thật tốt.

Không đúng, không đúng, hình như không phải như thế này?

Tô Tình cau mày nghĩ ngợi một lúc, phát hiện không thích hợp lắm, nhưng lại không nói ra được chỗ nào không thích hợp. Bỏ đi bỏ đi, nghĩ không thông thì không nghĩ nữa vậy.

“Tình Tình, Thế Quốc sắp phải thu hoạch vụ thu rồi, phải làm vài món ngon bồi bổ cho nó mới được.” Bà Đường từ bên ngoài mang về một con cá trắm cỏ nói.

Lực chú ý rối nùi của Tô Tình bị thu hút lại, cười nói: “Ở đâu có con cá trắm cỏ lớn vậy ạ?”

“Là cháu của Mã đại nương xách đến hỏi cô có lấy không, cô trả cho cậu ấy 3 xu.” Bà Đường cười nói.

Con cá trắm cỏ này không nhỏ, phải được hai ba cân.

Tô Tình cười nói: “Cô xem anh em hai đứa cũng có da có thịt này, buổi tối chúng ta gói sủi cảo nhân cá ăn nhé!”

“Được.” Bà Đường gật đầu

Bà ấy trông bọn nhỏ, bữa tối để Tô Tình nấu, Tô Tình rất chú trọng vấn đề ăn uống hơn nữa ngày mốt là bắt đầu thu hoạch vụ thu rồi, thật sự phải bồi bổ cho Vệ Thế Quốc.

Không phải như thế sao, buổi tối lúc Vệ Thế Quốc về là được ăn sủi cảo nhân cá, tươi ngon vô cùng, anh ăn đến thỏa mãn.

Chính là ăn rất ngon nên buổi tối cũng không chịu yên.

Tô Tình nhéo má anh nhỏ giọng nói: “Hai hôm nữa là thu hoạch vụ thu rồi, anh dưỡng sức cho em, giữ tinh lực lại để đi thu hoạch!”

“Vợ à, anh nhớ em.” Vệ Thế Quốc trầm giọng dụ dỗ nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận