Thập Niên 70 Nàng Dâu Là Thanh Niên Tri Thức

Chương 255. Anh hai xem mắt 6

Chương 255. Anh hai xem mắt 6

Tô Tình cũng không biết cuối cùng làm thế nào mà để anh đạt được mục tiêu, nói tóm lại sau cùng lúc đi ngủ nhịn không được đánh anh hai cái.

Mặc kệ anh, để tên ngốc này mệt chết đi.

Vệ Thế Quốc cười nắm tay cô đặt bên môi hôn.

Có điều là vì thời tiết năm nay xem ra không tốt lắm, vì vậy buổi chiều hôm sau trong thôn đã bắt đầu thu hoạch.

Năm ngoái Tô Tình hăng hái tham gia, năm nay cô cũng không muốn tham gia lắm, có hai đứa nhỏ là lý do làm biếng cực kỳ tốt.

Chỉ là thấy hôm nay thời tiết quả thật không tốt lắm, cô nghĩ ngợi một lúc rồi vẫn đến giam gia.

Nếu như lương thực có gì bất trắc không thể thu hoạch được, người ta sẽ mắng chết cô mất, hơn nữa cô cũng muốn góp sức, không muốn lãng phí thành quả suốt một năm nỗ lực của mọi người.

Vì vậy chỉ có thể nhờ bà Đường đẩy hai đứa nhỏ đến dưới gốc cây trong ruộng, nếu bọn nhỏ đói cô có thể núp mọi người cho bọn nhỏ bú.

Bởi vì thời tiết không tốt nên mọi người đều cực kỳ liều mạng, đội trưởng Mã cũng lần nữa nhắc đến việc nâng cao điểm công, mong mọi người tích cực hơn nữa.

Nhất là buổi chiều hôm nay lúc thu hoạch được một nửa thì trời lại vang lên tiếng sấm rền, chuyện này làm mọi người đều biến sắc.

“Đừng quan tâm đến nó, mau thu hoạch, có thể thu được bao nhiêu thì thu bấy nhiêu!” Mã đội trưởng gào lên.

Mọi người ăn cơm trưa xong ngay cả nghỉ ngơi cũng không nghỉ, lại tiếp tục đi thu hoạch lương thực. Dù thời tiết không tốt lắm nhưng trận mưa này mãi đến nửa đêm mới đổ xuống.

Lòng mọi người đều nặng trĩu lo âu, ngay cả Tô Tình cũng có chút lo lắng, bởi vì thời tiết năm nay quả thật không tốt.

Cũng may sáng hôm sau mặt trời đã ló dạng, mọi người lại tiếp tục nhanh chóng thu hoạch.

Ngày mau sáng mau tối, nửa tháng sau cũng coi như đã thu hoạch được tất cả lương thực.

Mà mấy ngày này, nắng không gắt lắm, thời tiết khá âm u, mọi người không hề dám thả lỏng.

Phải thế mới chuyển toàn bộ lương thực vào kho lương được, còn không kịp đi nộp thuế nông nghiệp thì hôm nay đã mưa lớn.

Là mưa thu, trận mưa này vừa đổ xuống làm thời tiết oi bức cũng mát hơn nhiều, mưa liên tục năm sáu ngày. Mọi người đều vui mừng vô cùng, bởi vì lương thực đã được trữ, mọi người không lo đói bụng nữa rồi!

“Mọi người không biết đâu, mấy đại đội công xã láng giềng lúc này còn đang bãi công, mấy loại lương thực năm nay một nửa bị ngâm rồi!” Có người trong thôn nói.

“Có phải lại là mấy đội sản xuất lần trước không?”

“Chính là bọn họ, toàn một đám lười biếng, mấy cô gái của đội sản xuất khác đều không muốn gả cho mấy đội sản xuất đó, vừa nghe bà mối giới thiệu là người của mấy đội sản xuất đó liền lắc đầu từ chối.”

Lúc Tô Tình nghe được cũng thấy khó chịu, thời tiết năm nay còn lạnh hơn năm ngoái nhiều, không thu lương thực vậy đến lúc đó ăn cái gì?

Chẳng qua cô không có tâm lực đi nghe mấy tin vịt này, cô quá mệt mỏi với đợt thu hoạch này.

Đợt thu hoạch này Tô Tình không hâm mộ ai chỉ hâm mộ mỗi Vương Mạt Lỵ, thật sự là quá may mắn mà, bởi vì cô ta vừa đúng lúc sinh con không phải làm.

Chỉ là Vương Mạt Lỵ cũng tiếc vô cùng, điểm công năm nay cực kỳ cao, điểm công của đàn ông lên lên đến 15 điểm, của nữ lên đến 10 điểm!

Liều mạng kiếm tiền được không? Bao nhiêu năm nay không có điểm công cao như thế!

Đội sản xuất đã liều mạng để thu hoạch tất cả lương thực, đương nhiên liều mạng thế này cũng rất đáng, bởi vì thật sự đã thu được rồi.

Những đội sản xuất khác cũng có phương pháp lãnh đạo giống đội trưởng Mã, cũng cổ vũ xã viên như vậy, thế là lương thực đều không bị cơn mưa thu làm hư, giống mấy đội sản xuất kia thì không được.

Lương thực nộp thuế năm nay không nhất định có thể nộp hết lên, các xã viên đều bị đói đang đợi lương thực cứu trợ, nhưng lương thực cứu trợ đâu dễ nhận như thế. Đầu tiên cán bộ của đội sản xuất bị mang ra phê phán một trận, thể diện của những người làm đội trưởng đội sản xuất đó, quả là mất mặt.

Sau đó cũng phải trở về đợi, đợi thông báo, lúc nào đến thì tính tiếp, không có dễ nhận thế đâu, hơn nữa nhận cũng không được bao nhiêu, vẫn là phải chịu đói.

Đối với dân thường mà nói, trời đất rộng lớn không bằng được ăn cơm no. Nhưng về cơ bản chẳng ai thông cảm cho mấy đại đội này, đều đã là cáo già, cũng vẫn là câu nói kia, người đáng thương ắt có chỗ đáng giận.

Lần thu hoạch này Tô Tình mệt thì mệt nhưng cũng phải công nhận, bây giờ người trong thôn đều đã chấp nhận cô vợ từ bên ngoài đến là cô.

Lần này cô biểu hiện vô cùng tốt, sợ lương thực không thu hoạch kịp ngay cả báo cũng không viết nữa mà đi giúp thu hoạch, nói cho cùng thì cô là một người thanh nhã, yếu ớt như thế, quả là rất không dễ dàng, điều này rất đáng được biểu dương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận