Thập Niên 70 Nàng Dâu Là Thanh Niên Tri Thức

Chương 270. Ly dị? Phải dạy dỗ 1

Chương 270. Ly dị? Phải dạy dỗ 1

Năm đó cha mẹ đã mang Vệ Thanh Lan đang còn bọc tả từ trong ngày tuyết rơi nhiều về nuôi lớn, cả anh và chị cả từ nhỏ cũng đối xử với cô ta như em gái ruột, Vệ Thế Quốc cảm thấy anh không hề có lỗi với cô em gái này.

Cho nên không có gì không thể nói cả.

Dẫu sao bây giờ đã lập gia đình rồi, sau này hãy sống cuộc sống riêng của mình thật tốt đi, không chung sống hài hoà với nhà họ Vệ được vậy thì không cần về nữa.

Nuôi cô ta lớn như vậy mà không muốn cô ta làm gì khác, chỉ muốn cô ta không về nhà mẹ gây thêm phiền cho chị dâu, thế thì không quá đáng đâu ha?

Mà Vệ Thanh Lan chỉ kinh ngạc đến ngây người rồi nhanh chóng tỉnh táo lại.

Cô ta có chút không tưởng tượng nổi hét lên: “Anh hai, anh vì người phụ nữ kia mà anh lại dám nói ra những lời như vậy!”

Lý Gia Bảo ở trong lồng ngực cô ta bị dọa sợ hết hồn.

Nhưng mà Vệ Thanh Lan mặc kệ con trai, sao cô ta lại không phải là con gái nhà họ Vệ, sao mà cô ta lại không phải là con gái của nhà họ Vệ chứ?!

Nếu mà Vệ Thế Quốc đã khui ra rồi thì đương nhiên anh sẽ không tiếp tục giấu giếm nữa.

“Năm đó cô mới sinh ra không bao lâu thì bị người ta vứt bỏ ở trong tuyết, là do cha mẹ trên đường trở về nhặt được.” Vệ Thế Quốc bình thản nói.

“Sao mà có thể chứ, mẹ nói em là do năm đó khi mẹ cùng cha xuôi Nam tìm người thân thì có thai, sinh ra em!” Vệ Thanh Lan lập tức nói.

“Đó là giải thích với bên ngoài!” Vệ Thế Quốc vẫn cái giọng điệu đó.

Mẹ của anh không có nhà mẹ đẻ, mấy năm trước bà phiêu bạc đến nơi này, nhà bà ở phía Nam, sau đó mới gả cho cha anh, sinh ra hai anh em bọn anh.

Bởi vì trong lòng mẹ anh từ đầu đến cuối đều luôn nhớ, cho nên khi đó cha anh mới đặc biệt dẫn mẹ anh xuôi Nam tìm người thân, nhưng mà người thân thì không tìm được mà trên đường trở về lại nhặt được một đứa nhỏ sơ sinh bị bỏ rơi.

Đứa nhỏ bị bỏ rơi đó chính là Vệ Thanh Lan.

“Ban đầu lúc cha mẹ trở về đúng lúc gặp ông đội trưởng đang lái xe bò về trong thành phố, đường về họ liền ngồi xe bò của ông đội trưởng, lúc nhặt cô về, ông đội trưởng cũng biết rất rõ, là do nghe thấy tiếng khóc non nớt và yếu ớt của cô trong tuyết, lúc này mới phát hiện ra cô, sau đó nhặt cô về.” Vệ Thế Quốc nói.

“Anh hai, anh không nên giỡn kiểu này, anh lớn hơn em không được mấy tuổi, sao anh biết được chuyện này chứ!” Vệ Thanh Lan nói.

“Đương nhiên là trước khi đi cha đã nói cho tôi, khi đó cô không có ở nhà, chuyện này chị cả cũng biết.” Vệ Thế Quốc nói.

Vệ Thanh Lan lập tức hết lớn: “Anh đừng có lừa em, em không thể nào không phải là con gái của cha mẹ được, cha mẹ đối xử tốt với em như vậy, sao em lại không phải là con ruột của cha mẹ được chứ!”

Không sai, sở dĩ cô ta không có cách nào tiếp nhận sự thật rằng cô ta được nhặt về là bởi vì cô ta hoàn toàn không có cảm giác được cha mẹ đối xử không tốt với cô ta, hoặc là có chỗ nào đó không công bằng.

Thậm chí, cha mẹ con lo cho cô ta nhiều hơn chị cả và anh hai một ít, cũng bởi vì từ nhỏ sức khỏe của cô ta đã không được tốt.

Trên căn bản, ở trong nhà cô ta không có làm gì cả, bởi vì trong nhà còn có chị cả, còn ở bên ngoài thì có anh hai, cô ta liền vui vẻ mà lười biếng.

Chị cả cũng không ít lần nói với cô ta, bảo cô ta phải học làm đi, nếu không sau này lập gia đình rồi phải làm thế nào?

Nhưng dù có như vậy, cô ta vẫn lười biếng như thường, chị cả cũng lười nhắc cô ta, cô ta liền lười đến có lý chẳng sợ.

Còn anh hai thì không cần phải nói, nếu không thì sao cô ta lại dám về nhà mẹ đẻ mà tùy tiện như vậy, vì trong lòng cô ta, dù là cha mẹ đã mất hay là chị cả, anh hai - người đã lập gia đình, đều đối xử với cô ta vô cùng tốt.

Cho nên đến bây giờ cô ta vẫn không biết, cô ta là được nhặt về, ngược lại chính bản thân cô ta nói không ít lần, nhưng mà cô ta biết chẳng qua là do cô ta không chiếm đủ lợi nên tự bản thân cô ta liền thuận miệng mà phàn nàn thôi.

Nhưng cô ta nào nghĩ tới, thì ra cô ta thật sự là được nhặt về?

Mãi đến khi Vệ Thế Quốc đưa hai mẹ con cô ta về tới nhà, Vệ Thanh Lan mới hoàn hồn lại, dắt con trai xuống xe,

“Sau này cô sống cuộc sống của cô thật tốt đi.” Vệ Thế Quốc nhìn cô ta một cái, không có dừng lại lâu liền đạp xe đi về.

Vệ Thanh Lan vô cùng tức giận, cô ta không phải kẻ ngu, dĩ nhiên cô ta nghe hiểu được lời này có ý gì.

Đây chính là bảo sau này cô ta đừng nên quay về nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận