Thập Niên 70 Nàng Dâu Là Thanh Niên Tri Thức

Chương 272. Ly dị? Phải dạy dỗ 3

Chương 272. Ly dị? Phải dạy dỗ 3

Lý Thắng Cường không thể hẹn được với nhân tình, dĩ nhiên tâm trạng không được tốt, cho cho nên gã mặc quần áo vào liền đi ra khỏi nhà, chồng của nhân tình đang ở bên kia mỏ đá, cũng đã lâu rồi gã không có tới, gã cũng mới bắt đầu không lâu, đây chính là thời điểm nóng như lửa.

Nếu Vệ Thanh Lan đã về rồi, vậy thì gã đợi trời tối rồi lặng lẽ trèo tường cũng được.

Nói về Vệ Thế Quốc.

Khi anh lái xe trở về, Vệ Thanh Mai còn chưa có về.

Chủ yếu là do Vệ Thanh Mai lo lắng, lo hai người cãi nhau sẽ xảy ra mâu thuẫn gì đó lớn, ngay cả lời ly dị như vậy em dâu cũng đã nói ra rồi, cũng biết trong lòng cô giận đến nhường nào.

Dĩ nhiên Vệ Thanh Mai cũng giận con nhóc chết tiệt Vệ Thanh Lan kia, nhưng mà cuối cùng vẫn lớn lên cùng với nhau, vẫn nên dĩ hòa vi quý thì hơn.

Nhưng mà chị ấy không thể nói với Tô Tình, đúng là Tô Tình khách khí với chị ấy, không sai, nhưng mà chuyện này không cần phải nói với cô, cô sẽ không thay đổi nguyên tắc làm việc của mình.

Không hợp được với Vệ Thanh Lan thì không qua lại, đây là chuyện hết sức đơn giản, không cần phức tạp hóa lên.

Cho nên Vệ Thanh Mai nào dám trở về chứ?

Sau khi Vệ Thanh Lan bị chở đi thì Tô Tình giống như người ngoài cuộc mà ăn mì.

Là mì súp gà, không nói nó thơm thế nào, nhưng Vệ Thanh Mai ăn vào lại có chút ăn không ngon.

Ăn xong thì cháu trai cháu gái tỉnh lại, Vệ Thanh Mai cũng tới bồng phụ, dĩ nhiên cũng thấy vết trầy của hai đứa nhóc.

Liền mắng Vệ Thanh Lan khốn nạn.

Nhưng mà Tô Tình lại không có phản ứng gì khác, sau khi đổ nước nóng rửa mông cho hai đứa xong thì cho tụi nó bú sữa.

Vệ Thanh Mai còn giúp đem tã này nọ trong nhà đi giặt, một mực đợi em trai chị ấy trở về.

“Chị cả, chị ăn rồi chưa?” Vệ Thế Quốc nhìn chị cả anh còn chưa có về, hỏi/

“Ăn rồi, Tô Tình làm cho chị mì súp gà.” Vệ Thanh Mai vội nói.

“Chị cả, trong bếp còn có mì, chị làm cho Thế Quốc một chén đi.” Tô Tình đang ở trong phòng giỡn với anh trai Tiểu Vệ, nói.

“Được.” Vệ Thanh Mai trước hết đi vào phòng bếp làm cho em trai mình một tô mì, cũng là mì súp gà.

Vệ Thế Quốc quả thực đang đói nên ăn cơm trước.

Vệ Thanh Mai ngồi ở bên cạnh, nhỏ giọng nói: “Thế Quốc, em phải nói chuyện đàng hoàng với Tình Tình, lần này đều do con nhóc chết tiệt Vệ Thanh Lan kia không đúng…”

Vệ Thế Quốc lắc đầu một cái, nói: “Chị, em đã nói rõ ràng với Thanh Lan rồi.”

Vệ Thanh Mai sửng sốt một chút, thở dài nói: “Sao em lại không cho em ấy một cơ hội.” Rốt cuộc vẫn là lớn lên cùng nhau, vẫn có chút tình cảm.

“Nó không có biết tự mình hối lỗi, cả một đường đều oán trách với em, sau này không cần qua lại nữa.” Vệ Thế Quốc nói.

Vệ Thanh Mai gần như có thể tưởng tượng ra được dọc đường Vệ Thanh Lan đã oán trách thế nào nên bây giờ mới chọc giận em trai chị ấy, không thì em trai chị ở nhà họ Vệ đã không lên tiếng, ở trên đường sẽ không nói ra, trừ khi là không nhịn được nữa.

“Thôi đi, nhà họ Vệ chúng ta nuôi em ấy lớn như vậy rồi cũng không muốn em ấy báo đáp cái gì, nhưng mỗi lần về nhà em ấy đều gây ra chuyện, lần này còn làm bị thương Dương Dương và Nguyệt Nguyệt, không qua lại cũng tốt!” Vệ Thanh Mai cũng dứt khoát nói.

Dương Dương và Nguyệt Nguyệt là cháu trai, cháu gái nhà họ Vệ đấy, Vệ Thanh Lan lại có thể đá xe trẻ sơ sinh lộn nhào, hại bọn nhỏ ngã, cái lòng dạ này thật sự quá xấu xa, cho nên chị ấy mới không dám trước mặt em dâu mà cầu xin tha thứ.

Chỉ định nói lại trước mặt em trai, nhưng nếu đã nói rõ rồi, vậy thì coi như xong.

Sau này cứ không qua lại thôi.

“Vậy thì em dỗ dành vợ em thật tốt nha, đừng có vì Thanh Lan mà vợ chồng xào xáo.” Vệ Thanh Mai nói.

“Dạ.” Vệ Thế Quốc gật đầu.

Ăn mì xong, Vệ Thế Quốc cũng lái xe đạp chở chị cả anh về trước, sau đó mới lái xe đạp quay về.

Vợ của đội trưởng còn hỏi anh rốt cuộc đã có chuyện gì? Sao lại ầm ĩ lên rồi.

Chuyện hôm nay đã được truyền khắp trong thôn rồi, chị năm Trần loan tin các kiểu rằng hai mẹ con Vệ Thanh Lan từ xa trở về thăm mà ngay cả cửa nhà mẹ đẻ cũng không được vào.

Tóm lại là vu khống, hãm hại danh tiếng của Tô Tình.

“Ông Hai, Vệ Thanh Lan là Dương Dương và Nguyệt Nguyệt bị thương, con nói thân thế của nó cho nó, sau này hẳn là nó sẽ không về nữa.” Vệ Thế Quốc nói với lão đội trưởng.

Lão đội trưởng nhíu mày một cái, nói: “Chuyện bà bác của vợ con nói Thanh Lan đá xe trẻ sơ sinh lộn nhào, hại cho con trai, con gái con bị thương là thật à?” Nếu không ông ta cũng không nghĩ ra sao đột nhiên Thế Quốc lại nói ra chuyện thân thế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận