Thập Niên 70 Nàng Dâu Là Thanh Niên Tri Thức

Chương 273. Ly dị? Phải dạy dỗ 4

Chương 273. Ly dị? Phải dạy dỗ 4

Nhà họ Vệ náo nhiệt như vậy, người ở trong thôn đều đang trách móc Tô Tình, bà Đường còn không đi ra ngoài tìm người càm ràm mấy câu à? Cho nên trong thôn đều biết chuyện Vệ Thanh Lan làm.

“Dạ.” Vệ Thế Quốc gật đầu.

“Nói rõ ràng thì nói rõ ràng thôi, nhà họ Vệ cũng không có lỗi với nó, nuôi lớn như vậy rồi còn gả nó ra ngoài.” Lão đội trưởng Mã gật đầu nói.

Vệ Thế Quốc cũng không ở lại lâu, vợ của lão đội trưởng không có biết chuyện này, vội vàng hỏi ông nhà mình.

Trừ chuyện này cũng có thể nhìn ra được ông đội trưởng kín miệng đến nhường nào, hoàn toàn không có nói ra ngoài.

Nhưng mà hôm nay xem như đã cắt đứt quan hệ rồi, vậy thì cũng không có gì không thể nói cả.

Lão đội trưởng Mã liền nói lại một lần chuyện này cho vợ mình nghe.

Vợ ông mới chợt hiểu ra, nói: “Tôi nói mà sao hai chị em Thanh Mai và Thế Quốc khiến người ta yêu thích như vậy, còn Vệ Thanh Lan lại không được yêu thích, nó quá thích chiếm lợi nhỏ, thì ra là do nhặt về, e là giống tính cách của cha mẹ ruột nó nhỉ?”

Vệ Thế Quốc đã về đến nhà, trước tiên tắm rửa bản thân mình sạch sẽ rồi lúc này mới về phòng với vợ con.

Tô Tình không thèm nhìn anh, rất rõ ràng, cô đang giận cá chém thớt rồi.

Vệ Thế Quốc chỉ có thể dỗ anh trai Tiểu Vệ và em gái Tiểu Vệ trước, hai anh em cũng đã quên chuyện xảy ra sáng nay, rõ ràng cả hai đứa đều chơi rất vui với cha.

Chơi đùa một hồi, hai anh em đều ngáp, sau đó ngủ thiếp đi.

Vệ Thế Quốc ôm tụi nhỏ đi ngủ rồi lúc này mới cười nói với vợ mình: “Vợ à, nên ngủ thôi.”

Tô Tình cũng đặt sách xuống chuẩn bị ngủ, nhưng mà cô lại đưa lưng về phía anh, hiển nhiên là cô còn chưa có hết giận.

Vệ Thế Quốc thổi đèn mới lên tiếng: “Sau này Vệ Thanh Lan sẽ không tới nhà nữa.”

Tô Tình mới không thèm tin.

“Anh đã nói thân thế của nó với nó rồi, sau này nó sẽ không tới nữa.” Vệ Thế Quốc nói.

Tô Tình sửng sốt một chút: “Thân thế gì?” Linh quang chợt lóe lên, lập tức nói: “Chẳng lẽ cô ta thật sự không phải do cha mẹ anh sinh, mà nhặt được từ bên ngoài à?”

Vệ Thế Quốc liền nói chuyện thân thế của Vệ Thanh Lan cho vợ anh nghe.

Tô Tình mới cười nhạt nói: “Nói sao cô ta lại không giống với chị cả và anh như vậy, thì ra là thật sự được nhặt về!”

Lúc trước cô ta cứ không suy nghĩ mà than một câu rằng cô ta không phải con ruột, hay thật, không ngờ tới thật sự không phải luôn.

Ngược lại Vệ Thế Quốc không nói gì.

Có lẽ có người sẽ nói trong chuyện này anh quá mức tuyệt tình, quá độc đoán, cứ thế mà tin lời vợ mình lại không tin lời Vệ Thanh Lan lớn lên từ nhỏ với anh?

Nhưng mà so với Vệ Thanh Lan từ nhỏ lớn lên cùng với anh, Vệ Thế Quốc thật sự tin vợ của mình, bởi vì cùng nhau lớn lên, cho nên anh hiểu rõ người em gái Vệ Thanh Lan đó của mình có đức hạnh gì, mặc dù chỉ mới kết hôn với vợ anh hơn một năm, nhưng chỉ một năm thôi anh cũng cực kỳ hiểu vợ của mình.

Vợ anh sẽ có thái độ với chị cả như thế nào, sẽ có thái độ gì với Vệ Thanh Lan, vợ anh yêu thương hai đứa nhỏ như vậy, sao cô có thể để cho tụi nhỏ chịu một chút tổn thương gì chứ? Chẳng lẽ cô còn biết dùng hai đứa nhỏ để bôi nhọ Vệ Thanh Lan à, đây không phải là trò cười hay sao.

Cho nên nếu Vệ Thanh Lan không nói làm thì cô cần phải nói sao?

Nhất là sau khi đẩy ngã cháu trai, cháu gái mà cô ta còn không chút sợ hãi, không cảm thấy mình sai, sai cũng là người khác, Vệ Thế Quốc cảm thấy, không cần qua lại nữa, sau này tự mình sống cuộc sống của mình đi.

Tô Tình biết sau này Vệ Thanh Lan hẳn sẽ không đến nữa thì lúc này mới hết giận.

Nghĩ về mặt tốt, nếu sau này cô ta lại tới thì Tô Tình liền có thể trực tiếp đánh người đuổi ra ngoài, ngay cả một câu cũng không cần phải nói nữa.

Cho nên cái nhà này thoát khỏi một cực phẩm như vậy, tâm trạng của Tô Tình lúc này cực tốt.

“Anh nói em có muốn suy nghĩ về nó hay không?” Vệ Thế Quốc hỏi.

“Suy nghĩ gì?” Trong phút chốc Tô Tình còn chưa kịp phản ứng.

“Ly dị.” Trong giọng của Vệ Thế Quốc mang theo ý tứ không rõ: “Anh hỏi em lại một chút, em có muốn suy nghĩ lại một chút hay không?”

Tô Tình chột dạ không nói lời nào.

Vệ Thế Quốc bắt đầu xoay người, Tô Tình đẩy anh một cái, nhỏ giọng nói: “Sáng mai còn phải đi nhặt củi đó.”

Nhưng mà Vệ Thế Quốc không có quan tâm cô, ngay cả bao cũng không dùng, liền trực tiếp tới như vậy.

Vào lúc quan trọng, anh còn không cho cô, trực tiếp tra hỏi cô sau này còn dám vậy không?

Cái tình tiết đáng chết chỉ chủ tịch ngang ngược mới có này, Tô Tình tức giận cắn anh một cái.

Cuối cùng Tô Tình không nhịn được, chỉ có thể nộp vũ khí, giơ cờ trắng đầu hàng.

Lúc này Vệ Thế Quốc mới cho cô được như mong muốn, xong rồi giúp cô chỉnh lý lại, lúc này mới ôm cô đi ngủ.

Tô Tình mệt chết đi được, trong phút chốc đã ngủ, tới sáng hôm sau mới dậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận