Thập Niên 70 Nàng Dâu Là Thanh Niên Tri Thức

Chương 274. Ly dị? Phải dạy dỗ 5

Chương 274. Ly dị? Phải dạy dỗ 5

Cô vừa tỉnh, Vệ Thế Quốc cũng tỉnh.

“Vợ, tối qua ngủ ngon không.” Vệ Thế Quốc thuận tay kéo cô vào trong lồng ngực, thỏa mãn nói.

“Nếu mà em có thai thì anh chết chắc rồi!” Tô Tình trừng ăn nói.

Hiển nhiên tối hôm qua Vệ Thế Quốc rất thỏa mãn, ho khan nói: “Anh dậy trước, phải đi ra ngoài.”

Bà Đường đã dậy nấu cơm trước rồi, Vệ Thế Quốc ăn cơm xong thì lại cùng theo đám người Thẩm Tòng Quân ra khỏi nhà.

Tô Tình có chút bận tâm, cô sợ mình có thai, cho nên những ngày tiếp theo liền đếm ngày trôi qua.

May là kinh nguyệt tháng sau vẫn tới đúng lúc, nếu không thì cô và Vệ Thế Quốc tèo đời, cô nhất định sẽ đánh chết anh.

Những ngày tiếp theo qua đi, củi trong nhà cũng đã chất đống, đâu đâu cũng là củi khô cứng.

Cũng giống năm trước, củi nhà mình chất đầy xong rồi thì Vệ Thế Quốc liền tới giúp chị cả anh.

Năm nay nhà họ Trần có thêm một chiếc xe đẩy, cho nên Vệ Thế Quốc tới tìm chị cả anh rồi cùng nhau đi ra ngoài nhặt củi.

Anh giúp chị cả chở hai xe củi lớn rồi về nhà.

Điều này khiến quả phụ Trần vui cực kỳ, năm nay chắc chắn sẽ rét đậm rồi, giường đất trong nhà cũng phải đốt lên? Cần không ít củi để đốt, có hai xe củi đốt này, xem như nhà cũng đủ dùng.

“Năm nay em có muốn làm chút thịt dê nữa hay không?” Vệ Thanh Mai hỏi em trai mình.

“Dạ muốn, như năm ngoái đi.” Vệ Thế Quốc gật đầu.

Vệ Thanh Mai đáp ứng với em trai chị ấy, nếu đổi thành người chị chồng khác có thể sẽ trách em trai và em dâu cũng mình không biết lo sống qua ngày.

Nhưng mà Vệ Thanh Mai thật sự sẽ không nha.

Em dâu chị ấy sẽ kiếm được tiền, cô rất nổi danh trong công xã, nói rằng có một nữ thanh niên tri thức có tài viết cực kỳ tốt trong đại đội Trường Giang, mỗi một tháng nhà xuất bản có thể đăng bài văn của cô lên và đưa cho cô tiền nhuận bút gì đó.

Tạm thời không nói cái này, trong nhà con có hai đứa cháu trai cháu gái cần sữa, không ăn tốt một chút thì sữa đâu ra?

Hai anh em ra đời vào ngày mười tháng năm, bây giờ hai anh em cũng đã sáu tháng rồi, lớn như vậy đương nhiên là có thể ăn đồ ăn dặm rồi, nông thôn cũng không quan tâm nhiều gì, không uống sữa thì ăn cơm gì đó, lúc nào cũng đủ để nuôi sống cả.

Nhưng mà Vệ Thanh Mai thương cháu trai cháu gái nhà mẹ của mình, em dâu có thể quan tâm cho chị chu đáo đến như vậy, hơn nữa Vệ Thanh Mai cũng cảm thấy mấy thứ cháo gạo kia chắc chắn không có dinh dưỡng bằng sữa, cũng bởi vì có đủ sữa để uống nên cháu trai, cháu gái mới lớn tốt như vậy.

Nhất là cháu gái, lúc mới sinh ra còn nhỏ hơn cháu trai một chút nhưng bây giờ không nhỏ hơn anh trai một chút nào, cực kỳ hoạt bát.

Cho nên vẫn phải nên ăn nhiều thịt, như vậy mới có đủ sữa cho cháu trai, cháu gái uống, cơ thể mới có thể có dáng vẻ tốt hơn.

Thật ra không cần nói, Tô Tình cũng nghĩ như vậy.

Tình hình đầu năm nay vẫn giống vậy, Tô Tình cho ăn thứ khác không ngớt nhưng cô không có nghĩ sẽ cho hai đứa nhỏ dứt sữa sớm như vậy.

Cũng vì đợt thu hoạch vụ thu bận bịu, sữa của cô mới bị ít đi, bây giờ rảnh rỗi rồi, cơm nước cũng bù lại kịp, sữa cho hai anh em tụi nhỏ cũng vừa đủ, không có một chút vấn đề gì cả.

Nhưng mà Tô Tình không chỉ cho bú sữa, lớn tới sáu tháng, cô sẽ đút cho ăn một ít đồ ăn dặm, muốn ăn bao nhiêu cũng được, cô luôn đút cho ăn.

Vương Mạt Lỵ – lính mới trong nhóm người mẹ, hôm nay cô ấy cũng bồng theo con gái tới chơi.

Cái thai của Vương Mạt Lỵ là con gái, là một cô nhóc đáng yêu.

Những người khác cũng không nói gì, dù sao không phải là con trai thì chính là con gái, cũng không có gì đáng nói, sinh con gái trước rồi sinh con trai sau cũng có không ít, nên không có người thiếu đạo đức như vậy.

Nhưng mà thật sự có người chính là thiếu đạo đức vậy đó.

Vương San Hô đạo đức giả mà ôm con trai mình qua nhìn Vương Mạt Lỵ, nhưng mà lại vòng vo nói là do cô ta tốt số mới thai đầu tiên đã sinh cho Toàn Tài nhà cô ta một đứa con trai.

Khi Vương Mạt Lỵ tới phàn nàn với Tô Tình, cô ấy thật sự ghét bỏ cái dáng vẻ đó của Vương San Hô cực kỳ.

“Sinh một đứa con trai thôi mà, có gì tốt mà đắc ý, làm cứ như sau này tôi không thể sinh được nữa vậy, hơn nữa Tôn Toàn Tài kia chỉ được một lần năm đồng mà thôi, sau này cũng không có được chọn nữa, còn như cô, mỗi tháng đều có, còn không thấy cô đắc ý thành cái dạng đó như cô ta, cái đuôi sắp vểnh lên trời luôn rồi.” Vương Mạt Lỵ nói.

Tô Tình bình tĩnh nói: “Cô coi như cô ta đang thả rắm là được.”

Tô Tình cũng biết chuyện Vương San Hô ôm con trai cô tai đi ra ngoài khoe khoang, trong mắt cô ta thì con trai cô ta như sao Văn Khúc giáng thế vậy.

Nhưng mà bây giờ Vương San Hô càng đắc ý thì sau này khi bị Tôn Toàn Tài vứt bỏ sẽ càng thảm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận