Thập Niên 70 Nàng Dâu Là Thanh Niên Tri Thức

Chương 275. Con cọp cái Tô Tình 1

Chương 275. Con cọp cái Tô Tình 1

Nhưng mà Tô Tình cũng cảm thấy Vương San Hô là người vô cùng kiên cường, chắc chắn cô ta có thể khống chế được tên tra nam Tôn Toàn Tài kia.

Hôm nay Vương Mạt Lỵ đến đây chủ yếu là muốn mua một hộp phấn rôm của Tô Tình.

Con gái cô ấy tên là Thẩm Hiểu Hiểu, trên mông cô bé nổi mẩn đỏ, xử lý cũng coi như là sạch sẽ, dù sao trước mặt Vương Mạt Lỵ cũng chỉ có một đứa con bảo bối này, sao có thể không cưng chiều cơ chứ?

Đừng nói cô ấy, Thẩm Tòng Quân cũng rất cưng chiều nhưng trên mông vẫn nổi rôm sảy.

Tô Tình liền lấy cho cô ấy một hộp, Vương Mạt Lỵ vẫn muốn trả tiền.

“Khi anh trai Tiểu Vệ và em gái Tiểu Vệ ra đời thì cô đã tặng cho chúng mỗi người một đôi giày vải tự làm, Hiểu Hiểu ra đời tôi cũng chưa tặng gì để chúc mừng cô, tay nghề của tôi không được, phấn rôm này để tôi bù lại vậy.” Tô Tình cười nói.

“Thế gói đường đỏ ở nhà tôi là ai đưa? Lẽ nào là nửa đêm khuya khoắt trộm mang đến tặng tôi sao?” Vương Mạt Lỵ cười mắng.

Cô ấy sinh con gái Tô Tình đã tặng một gói đường đỏ nên phấn rôm này nhất định không thể lấy không của Tô Tình được.

Tô Tình nói: “Lần này tặng cô, lần sau cô lấy tiếp thì tôi sẽ nhận tiền của cô.”

Vương Mạt Lỵ cũng không đẩy qua đẩy lại với cô nữa, hai người ngồi trò chuyện với nhau, một lúc sau bỗng nghe thấy tiếng mắng chửi vang lên thì nhà hàng xóm.

Đó là tiếng hét quen thuộc của Trương Quế Hoa, mẹ của Từ Diệu Tổ.

Tô Tình và Vương Mạt Lỵ liền đưa con của mình ra ngoài.

“Cái đồ câm không biết xấu hổ, quyến rũ con trai tôi không nói, gả vào nhà lâu thế mà bụng cũng không có dấu hiệu gì, đây là muốn con trai tôi tuyệt hậu, muốn con trai tôi nuôi con người khác cả đời sao!”

“Đúng là con trai tôi khờ khạo nhưng người mẹ Trương Quế Hoa này lại không ngốc, cô đừng tưởng tôi không biết cô đang nghĩ cái gì, hôm nay tôi nói cho cái đồ câm nhà cô biết, nếu như không thể sinh thì ly hôn với con trai tôi đi!”

“Con trai tôi tương lai xán lạn, nếu không phải bị đồ câm như cô làm cản trở thì muốn cưới cô gái nào mà không được chứ, có cần phải dắt theo một con câm phiền phức như cô không? Đến trứng cũng không biết đẻ mà cô còn có mặt mũi sống trên đời sao, sao cô không đi chết đi?”

“...”

Tô Tình và Vương Mạt Lỵ xuất hiện trong lúc Trương Quế Hoa đang mắng chửi hào hứng nhất.

“Ái chà, Trương đại nương cũng sống rất tốt rồi, chị A Tú mới bao nhiêu tuổi chứ, hai mươi bốn tuổi giống như hoa vậy, tương lai còn có rất nhiều ngày tháng đợi chị ấy đấy, sao chị ấy phải đi chết?” Tô Tình cười hời hợt nói.

Mặc dù đây là chuyện riêng nhà người ta nhưng Từ Diệu Tổ đã từng nhờ cô, lần trước còn mang một cân trứng gà đến đưa cho cô, đại khái là bởi vì A Tú bị cô nói một trận đã trưởng thành rồi nên mang đến cảm ơn cô, còn sẵn tiện nhờ cô nếu như mẹ anh đến trong lúc anh không có ở nhà thì hãy chăm sóc dùm.

Trứng gà Tô Tình đã nhận rồi, đã nhận đồ của người ta thì phải làm việc cho người ta chứ.

Vì vậy Tô Tình mới dám lên tiếng, vả lại gặp phải những chuyện này, cho dù không có dặn dò, cô cảm thấy chướng mắt nói vài câu không được sao? Cái này thật ép người quá đáng mà!

“Vợ Thế Quốc, mông của mình cô còn chưa rửa sạch sẽ đấy, thế mà dám đến chỏ miệng vào việc của nhà họ Từ sao?” Trương Quế Hoa bỗng chốc chĩa nòng súng về phía cô.

Nhưng Tô Tình cũng không sợ bà ta mà chỉ cười ha hả nói: “Trương đại nương nói xem thế nào là mông rửa chưa sạch mà đến quản việc nhà của bả hả? Bà gọi đây là việc nhà sao? Cái này gọi là ép người quá đáng! Bà ức hiếp người khác tôi thấy chướng mắt nên mở miệng nói một câu thì làm sao?”

“Cái gì mà bảo tôi ép người quá đáng, tôi đang dạy dỗ con dâu của mình, mẹ chồng dạy dỗ con dâu đó là chuyện hợp tình hợp lý!” Trương Quế Hoa bỗng chốc nói.

“Ái chà, mọi người nghe xem, bà mẹ chồng xã hội cũ lại xuất hiện bắt đầu lên mặt bắt nạt con dâu kìa, còn bảo mẹ chồng dạy dỗ con dâu là chuyện hợp tình hợp lý, thế nào hả, chị A Tú là ăn cơm của bà hay ăn cháo của bà mới lớn như thế hả? Hay là quần áo trên người chị ấy là do bà may từng kim từng chỉ?” Tô Tình cười lạnh lùng nói.

“Vợ Diệu Tổ làm gì dám ăn một hạt gạo một sợi chỉ của bà ta chứ?” Một chị dâu qua đây xem náo nhiệt từ sớm đã lên tiếng nói.

“Không ăn cơm của bà, không mặc quần áo của bà thì bà có tư cách gì mà dạy dỗ chị ấy? Chỉ bởi vì bà là mẹ chồng nên bà có thể chà đạp con dâu của mình sao? Dựa vào cái gì chứ? Bà tưởng bây giờ vẫn là cái xã hội cũ đầy tội ác sao, có thể để mặc cho bà mẹ chồng ác độc đối xử ngang tàng sao? Bây giờ là một xã hội mới nói lý lẽ, cái gì cũng chạy không khỏi chữ lý đây!” Tô Tình hừ lạnh lùng nói.

“Đúng vậy, có lý đi đến chân trời góc bể, vô lý nửa bước cũng khó nhường!” Vương Mạt Lỵ nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận