Thập Niên 70 Nàng Dâu Là Thanh Niên Tri Thức

Chương 278. Kết quả của đôi uyên ương hoang 1

Chương 278. Kết quả của đôi uyên ương hoang 1

Trong lòng Tô Tình thầm nghĩ Vệ Thanh Lan còn phải chịu khổ, bản thân cô ta không phải loại tốt đẹp gì, nhìn người nhìn vật có thể nhìn thấy những phẩm chất gì tốt chứ? Lại không phải kiểu con gái ngốc nghếch dễ dàng bị lừa gạt, cô ta tinh ranh là đằng khác, cuối cùng thứ thu hút cô ta chắc chắn là đối phương có những đặc điểm giống với cô ta vậy.

Vả lại cũng chạy không thoát đâu, bởi vì người đàn ông của cô ta chẳng phải cũng đang quan hệ mờ ám với người phụ nữ đã có chồng sao?

Tất nhiên đến bây giờ có lẽ cũng chưa bị ai phát hiện, vả lại còn đang tiến hành trong âm thầm, đợi đến khi bị phát hiện rồi thì lúc đó còn có thể làm lành hay không?

Trước kia không có nói rõ ràng, người làm anh hai như Vệ Thế Quốc sao có thể không qua đó giúp đỡ cơ chứ nhưng bây giờ nói thẳng đã cắt đứt quan hệ rồi, cho dù cô ta còn mặt mũi đến yêu cầu thì Tô Tình cũng không để Vệ Thế Quốc nhúng tay vào chuyện này đâu.

Muốn cắt đứt thì phải cắt đứt hoàn toàn.

Mà nói chứ sao cô có thể biết được chuyện này thế? Khuôn mặt Tô Tình hơi ngơ ngác, dường như cô rất chắc chắn người đàn ông của Vệ Thanh Lan sẽ ngoại tình nhưng sao cô có thể biết được thế?

Còn nữa cô cũng nói với Trương Quế Hoa rằng A Tú có khuôn mặt vượng phu nhiều con, đây không phải là lời nói thốt ra vô căn cứ đâu.

Chỉ là cô có cái cảm giác đấy, những ngày tháng trước đó của A Tú rất cực khổ nhưng những ngày tháng sau này thật sự rất hạnh phúc.

Vương Mạt Lỵ ngồi một lúc mới về nhà.

Tô Tình đã để Tiểu Ngư chơi với hai anh em Tiểu Vệ, còn cô vào nhà bếp làm bột gạo.

Không lâu sau thì bà Đường cũng quay về rồi, bà đón lấy bột gạo đút cho hai anh em Tiểu Vệ, còn cười hỏi Tô Tình: “Tình Tình, vừa nãy con mới dọa mẹ chồng của A Tú sao?”

Tô Tình nói: “Bên ngoài lan truyền sao?”

“Ừ, nói con rất lợi hại, nói Thế Quốc cưới được một người vợ lợi hại như con sẽ bị chèn ép cả đời.” Bà Đường cười nói.

Tô Tình cũng cười: “Con cũng là thấy chướng mắt thôi, người phụ nữ tốt như A Tú còn gì để chê bai chứ? Cứ cách vài ngày lại đến mắng chửi khiến tôi nghe thôi cũng thấy phiền.” Vì vậy kiên quyết cho bà ta một vố đau vậy.

Bà Đường gật đầu nói: “Cô gái như A Tú đúng là số khổ một chút.”

Người phụ nữ cần cù thì sao người nào có thể không nhìn thấy cơ chứ? Nhìn hình tượng ở bên ngoài của Từ Diệu Tổ là biết ngay, giống như Vệ Thế Quốc vậy, tinh thần sảng khoái làm việc có sức mạnh, vả lại con người cũng hào phóng, chăm sóc người nhà cũng rất tốt, điều này chứng tỏ anh ta không cần phải lo lắng chuyện trong nhà nên mới có thể chuyên tâm làm việc ở bên ngoài.

Còn cậu con trai Tiểu Ngư nữa, mặc dù quần áo trên người hơi cũ một chút nhưng được cái ấm áp và thật thà sạch sẽ, ngược lại bản thân A Tú thì có chút bạc đãi bản thân.

Người phụ nữ như thế còn không tốt thì thế nào mới là tốt chứ?

Tô Tình cũng cảm thấy tốt nhưng chỉ là hơi ngốc một chút, bị mẹ chồng của mình mắng chửi nhưng chưa bao giờ cãi lại, hơi ngốc nghếch một tý.

Nhưng mọi người trong thôn đều có đánh giá rất tốt dành cho A Tú, đặc biệt là nhận được sự yêu thích của các bà cụ, đổi lại người khác mà gả cho chú út của mình thì nói không chừng sẽ bị chết chìm trong nước bọt mất.

Nhưng A Tú đi theo Từ Diệu Tổ thì mọi người đều nói, còn khen A Tú người tốt có quả báo tốt, số mạng tốt.

Chỉ là trong thôn có một số người chịu không nổi khi thấy người ta tốt nên nói lời độc địa nhưng những thứ này cũng không quan trọng.

Ngược lại thì Tô Tình lại không được xem là người phụ nữ tốt theo ý nghĩa truyền thống.

Tất nhiên Tô Tình cũng không tình nguyện làm người phụ nữ tốt, tốt nhất đừng bao giờ cố thêm cái mác này cho cô.

‘Túi trút giận' Vệ Thế Quốc buổi chiều quay về cùng với Thẩm Tòng Quân bọn họ, anh đeo một giỏ đồ rừng về.

“Sao nhiều vậy?” Bà Đường kinh ngạc nói.

Tô Tình cũng đi ra xem một cái, đúng là rất nhiều, gà rừng năm sáu con, những con thỏ rừng mập mạp cũng có đến cha con.

“Tụi con vào sâu trong núi nên đánh bắt được nhiều một chút.” Vệ Thế Quốc đón lấy ly nước của bà Đường chuyền qua và cười nói.

Tô Tình đã sắp xếp xong rồi, cô tặng một con gà rừng cho A Tú nhà bên cạnh.

A Tú vội vàng từ chối, Tô Tình nói: “Từ chối cái gì chứ? Chị phải tẩm bổ lại sức khỏe và tranh thủ sớm ngày mang thai, như thế Trương đại nương sẽ không dám đến nói thêm chị cái gì nữa.”

A Tú vẫn không chịu nhận và tỏ ý trong nhà vẫn còn trứng gà, Tô Tình nở nụ cười hỏi Tiểu Ngư: “Tiểu Ngư có muốn ăn thịt gà không?”

Trẻ con tất nhiên là nói chuyện dựa vào bản năng của mình rồi, cậu bé gật gật đầu và nhìn con gà rừng kia với ánh mắt thèm thuồng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận