Thập Niên 70 Nàng Dâu Là Thanh Niên Tri Thức

Chương 282. Kết quả của đôi uyên ương hoang 5

Chương 282. Kết quả của đôi uyên ương hoang 5

Không thích thì kéo anh ta ra ngoài đánh hội đồng, chỉ trong một tháng ngắn ngủi, Thẩm Tòng Dân từ một thanh niên cao to vạm vỡ đã trở thành da bọc xương.

Vả lại cũng thật sự bị dọa đến mức chết khiếp, trước đây anh ta cứ tự cao muốn hai bà vợ nhưng bây giờ khi nghe con dâu nhà họ Đinh khóc lóc nói mình là vợ bé của mình thì anh ta đã sợ chết rồi.

Anh ta chỉ sợ bị người ta tố cáo lại bị bắt đi, nhanh chóng bảo Trần Quế Hoa đuổi người đi, anh ta không muốn gặp lại cô ta nữa!

Trước kia Trần Quế Hoa tạo mối quan hệ tốt với con dâu nhà họ Đinh là bởi vì tính chia sẻ trọng trách dưỡng lão của con trai sau này.

Bây giờ thì sao? Bây giờ con dâu nhà họ Đinh chỉ là con gà mái không biết đẻ trứng, nhà họ Đinh cũng không cần cô ta nữa, thế nào, muốn ăn vạ ở nhà mình sao?

Không có cửa đâu nha.

Trực tiếp đánh đuổi con dâu nhà họ Đinh đi ra ngoài.

Trời tuyết dày đặc này, con dâu nhà họ Đinh đến một chỗ che nắng che mưa cũng không có, cô ta khóc lóc tủi thân.

Cuối cùng lại có lợi Mã Lại Tử, bị Mã Lại Tử đón về.

Mã Lại Tử nấu cho cô ta một ít cháo và nói: “Ngay từ đầu đã nói Thẩm Tòng Dân không phải là thứ tốt đẹp gì rồi, cô không chịu nghe, bây giờ thấy hối hận chưa?”

Con dâu cả nhà họ Đinh rất căm thù anh ta, nếu không phải anh ta hại thì sao cô ta lại đến nước này chứ?

“Bây giờ ngoại trừ tôi thì không ai cần cô nữa, cô nghĩ kỹ rồi mới trở mặt với tôi nha.” Mã Lại Tử không sợ cô ta, đanh mặt lại nói.

Đừng nói chứ, con dâu cả nhà họ Đinh thật sự không dám, bây giờ đến chỗ nương thân cũng không còn nữa, không theo Mã Lại Tử thì còn theo ai nữa chứ?

Bị nhốt lâu như vậy cũng chưa được tắm, mùi cơ thể càng không cần phải nói nhưng Mã Lại Tử lại không chê bai.

Một tên què như anh ta còn có thể chê bai cái gì chứ, có người phụ nữ sưởi ấm giường là vui lắm rồi, cái này là không cần tốt một đồng nào mà nhặt không một người phụ nữ về đấy!

Trong thôn cũng không có bí mật gì, họ đều biết con cả dâu nhà họ Đinh và Mã Lại Tử đang sống cùng nhau.

Tô Tình đối với những việc này cũng chỉ nghe cho vui thôi, gần đây cô có chút chán nản.

Bởi vì thời tiết thật sự quá lạnh, vấn đề bỉm tã của hai anh em Tiểu Vệ thật sự khiến người ta chán nản trong cái tiết trời mùa đông này, trong nhà treo toàn là bỉm tã, cũng may Tô Tình đã chuẩn bị đầy đủ, nếu không có khi không có bỉm mà dùng đấy.

Mỗi ngày khi nấu cơm đều mang bỉm đến hong qua lửa là có thể khô thêm vài cái nữa.

Phiền não của người lớn làm sao trẻ con hiểu được chứ.

Hai anh em mới bảy tháng tuổi nhưng đã rất linh hoạt rồi, gần đây chúng đang tập bò, phải có người trông chừng, nếu không rất dễ bị ngã xuống giường.

Giữa tháng mười hai dương lịch nhưng mà dùng lịch âm tính thì bây giờ cũng vừa bước vào tháng đông rồi.

Chỉ là mấy ngày nay trời đã sớm có tuyết rơi, chỉ vài ngày sau khi cô quả phụ mặt ngựa kia gả vào nhà họ Đinh thì tuyết đã rơi rồi.

Hôm đó Vệ Thế Quốc trở về cùng với Thẩm Tòng Quân và Từ Diệu Tổ thì trời đã tối.

Bà Đường rót cho anh một thau nước nóng cho anh ngâm chân đỡ lạnh.

Tô Tình vội vàng vào nhà bếp nấu cho anh một chén canh bánh cảo nóng hổi,, lúc này trông sắc mặt của anh mới hồng hào lại một chút.

“Đừng đi ra ngoài nữa.” Tô Tình bực mình nói, trời đã lạnh đến mức nào rồi chứ?

“Ừ, không đi nữa.” Vệ Thế Quốc vừa ngâm chân vừa cười nói: “Vợ à, em đến xem đồ trong giỏ anh đi.”

Lúc này Tô Tình mới cùng bà Đường đến xem, trong giỏ có gà có thịt, đống thịt này phải nặng hơn hai mươi mấy cân, một miếng thịt vai sau và một miếng thịt đùi bép, còn là thịt heo rừng nữa chứ?

“Bắt được heo rừng sao?” Tô Tình kinh ngạc nói.

“Bốn con heo rừng!” Vệ Thế Quốc gật đầu nói, sau đó lấy tiền từ trong túi quần ra.

Bốn con heo rừng bọn họ cùng chia nhau một con ra để mang về nhà ăn, còn lại mang bán đi, bán cho một cặp vợ chồng già ở ngoại ô, cứ tưởng có thể ăn một hai con là tốt lắm rồi, không ngờ cặp vợ chồng già kia lấy cả, cuối cùng mỗi người chia được hơn hai mươi mấy đồng, thật sự khiến người ta cảm thấy hào hứng mà.

Bà Đường cũng nói: “Thế thì hiếm có đấy.”

Ngược lại Tô Tình không để ý những thứ này, trước khi tuyết rơi cô cũng nhận được hai mươi mấy đồng tiền nhuận bút rồi, đối với người khác mà nói thì mười mấy hai mươi đồng tất nhiên là một số tiền khổng lồ không tưởng tượng nổi nhưng đối với cô mà nói thì không có cảm giác gì cả, mặc dù cô biết một cân trứng gà cũng chỉ có hơn ba hào thôi, tiền rất cần thiết nhưng cô thật không có cảm giác gì cả.

Cũng là người đàn ông thô lỗ này quan trọng hơn, bước vào mùa đông đến nay cũng chưa thấy rảnh rỗi, suốt ngày đi ra ngoài.

Tô Tình nhận tiền xong liền nói: “Tiếp theo hãy nghỉ ngơi cho thật khỏe đi, đừng đi ra ngoài nữa.”

“Ừ, không đi nữa.” Vệ Thế Quốc nở nụ cười gật đầu, tuyết rơi khá dày, đi ra ngoài cũng không thuận tiện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận