Thập Niên 70 Nàng Dâu Là Thanh Niên Tri Thức

Chương 284. Vợ chồng bàn chuyện trong đêm 2

Chương 284. Vợ chồng bàn chuyện trong đêm 2

Dáng vẻ này của anh nhìn giống như một chú Ngáo sắp bị bỏ rơi vậy, cực kỳ đáng thương.

Tô Tình ôm cổ anh, nói: “Không phải cha mẹ nhờ cậu ba tìm cơ hội cho anh sao, lần trước anh hai cũng nói, đoán chừng đến lúc đó đến lượt anh đến thành phố làm tài xế đó.”

“Vậy thì cũng phải xa cách mới tụi em.” Vệ Thế Quốc mất mát nói.

Tô Tình than thở trong lòng, nhưng mà đây là chuyện không còn cách nào khác, nếu có thể cô cũng không muốn một nhà phải xa nhau, nhưng mà không còn cách nào, không thể không xa nhau được.

Bởi vì Tô Tình còn có dự tính khác.

“Anh làm lái xe cũng là một lựa chọn tốt, trước tiên đi khắp nơi mở mang kiến thức, anh sẽ phát hiện ra vùng trời mới, trễ lắm một năm rưỡi nữa, đến lúc đó chắc chắn sẽ có chính sách mới, tiếp theo chính sách phục hồi việc thi tuyển sinh đại học chắc là sẽ cho phép làm ăn, khi đó nếu anh không muốn lái xe nữa, thì anh cứ tới Bắc Kinh làm ăn.” Tô Tình nói.

Vệ Thế Quốc đáng thương nhìn cô: “Vợ à, anh không muốn xa em và tụi nhỏ đâu.”

Tô Tình bị chồng mình làm mềm lòng, ban đêm chồng cô muốn hai lần, cô đều tùy anh.

Chỉ là cô bỗng nhận ra, không phải là tên chồng gian tà, xảo trá anh cố ý tỏ vẻ đáng thương à?

“Vợ à, em tốt quá.” Vệ Thế Quốc thỏa mãn ôm lấy vợ mình, trầm thấp nói, nói thêm bộ câu để xóa bỏ sự nghi ngờ của vợ anh: “Nghĩ tới sau này có một khoảng thời gian thật dài không thấy em và tụi nhỏ, anh thấy khó chịu trong lòng quá.”

“Đi ngủ sớm chút đi.” Tô Tình tức yếu ớt ói.

Bây giờ Vệ Thế Quốc mới ôm vợ mình đi ngủ, trong bóng tối, ánh mắt mang theo ý cười dễ thấy.

Dĩ nhiên, anh không hoàn toàn lừa vợ mình, anh thật sự không nỡ để vợ con của mình đi Bắc Kinh.

Nhưng mà anh không thể đi, vợ anh học đại học, anh đi rồi thì lấy cái gì mà sống? Chẳng lẽ còn phải dựa vào thầy và cô anh nuôi à?

Vậy chắc chắn là không được rồi, cho nên nếu cha mẹ vợ có thể tranh thủ việc làm cho anh, anh nhất định phải đi làm.

Thầy có nói, trời đất bên ngoài bao la rộng lớn, có cơ hội thì nhất định phải đi xem một chút, đọc vạn quyển sách cũng không bằng đi ngàn dặm đường, thấy nhiều rồi thì tầm nhìn và hoài bão cũng sẽ thay đổi.

Hơn nữa nếu đất nước cần phát triển, cơ hội ở bên ngoài chắc chắn sẽ nhiều hơn.

Anh rất tin tưởng câu nói kia: Cây dời đi thì chết, người dời đi vẫn sống!

Cũng nhờ may mắn, đến lúc đó có thầy và cô giúp trông con, cha vợ mẹ vợ hẳn là không rảnh, cũng phải đi làm, giao cho chị dâu cả trông? Người ta còn có con của mình đó, trông một lúc ba đứa nhỏ có thể trông nỗi sao.

Cũng may là còn có thầy và cô, đến lúc đó dẫn họ theo đến Bắc Kinh cũng tốt.

Bên đó người giỏi đất thiêng, tương lai nếu có thể thì đăng ký hộ khẩu cho tụi nhỏ ở bên kia?

Sau khi vợ mình ngủ, Vệ Thế Quốc đã khoanh tay suy nghĩ rất nhiều, cũng không biết ngủ lúc nào.

Sáng sớm hôm sau thức dậy, bên ngoài chất một đống tuyết thật dày, Vệ Thế Quốc nhìn vợ mình và tụi nhỏ một chút, để cho bọn họ tiếp tục ngủ, còn anh thì đi ra dọn tuyết.

Anh còn làm đồ ăn sáng, lúc bà Đường thức dậy, anh đã làm xong rồi.

“Cô, chúng ta ăn trước.” Vệ Thế Quốc cười nói.

“Tình Tình còn chưa dậy?” Bà Đường cười nói.

“Dạ, để cho em ấy ngủ.” Vệ Thế Quốc gật đầu một cái, đi tới bên giường đất ăn sáng.

Cũng tiện đường nói chuyện sau này tụi nhỏ phải làm phiền thầy và cô.

“Không sao đau, thầy con cũng không tính đi dạy học lại, tiền bồi thường của ông ấy cũng không ít, tụi cô còn có một cái tòa viện lớn, có thể cho thuê, mỗi tháng có thể thu được mười mấy đồng cho thuê, không sợ không có tiền dùng, còn có sổ tiết kiệm của cô, Tình Tình cũng không có dùng, tiền bên trong dùng cũng không hết.” Bà Đường nói.

“Cô à, cô và thầy còn có một người con trai ở Bắc Kinh?” Vệ Thế Quốc không quan tâm cái khác, tiền anh có, sân sau còn có chôn vật tổ truyền của nhà anh, chỉ có chút do dự hổi,

Bà Đường không thèm quan tâm nói: “Không sao, ban đầu là đứa con bất hiếu đó tố cáo cô và thầy con, tụi cô xem như đã cắt đứt quan hệ, lần trước co nghe nói bây giờ nó đang ở chi nhánh, làm cỡ lãnh đạo, mọi người sống với nhau yên ổn, không có chuyện gì còn được, nếu mà nó không biết xấu hổ mà sáp lại gần thì đến lúc đó cũng không sợ không chỉnh đốn được nó, trong quá khứ nó bị thuyết giáo trong đơn vị, nó không thể ở lại được, còn con vợ của nó và những đứa cháu trai, cháu gái kia, cô và thầy côn không tính nhận ai cả.”

“Dù cho có nhận hay không thì phần phụng dưỡng thầy và cô sau này cũng có một phần của con.” Vệ Thế Quốc nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận