Thập Niên 70 Nàng Dâu Là Thanh Niên Tri Thức

Chương 292. Vui vẻ hòa thuận 1

Chương 292. Vui vẻ hòa thuận 1

Một nhà Tô Tình, Vệ Thế Quốc ngồi lên ô tô, mà nhà họ Tô bên này đã chờ đợi từ lâu rồi.

Dĩ nhiên là ông Tô thì không cần phải nói, tối hôm qua không ngủ được, mặc dù đã có cháu trai, nhưng cũng đặc biệt mong chờ cháu trai, cháu gái ngoại tới.

Lăn qua lộn lại, làm bà Tô cũng thấy ông phiền, hỏi ông đã xong chưa.

Ông Tô không ngủ được nên nói chuyện phiếm với bà: “Bà nói Dương Dương và Nguyệt Nguyệt lớn lên có giống Tô Tình không?”

“Chẳng phải là thằng hai đã nói rồi sao, Dương Dương giống, còn Nguyệt Nguyệt không giống.” Bà Tô nói.

Ông Tô rất vui, nói: “Ngày mai cũng không biết đến như thế nào nhỉ? Nếu như cái xe kia lại hỏng giữa đường, vậy cũng dày vò cháu trai, cháu gái ngoại của tôi rồi.”

Bà Tô cạn lời, nhưng mặc dù bà không biểu hiện ra, nhưng bà cũng mong đợi cháu trai, cháu gái ngoại đến.

Tối hôm đó, sau nửa đêm mà bà Tô còn nghe được tiếng cười của ông Tô, hiển nhiên là mơ đẹp rồi.

Bà Tô cũng buồn cười, không để ý tới ông nữa, tự mình đi ngủ.

Ngày hôm sau bà Tô dậy sớm đi làm, ông Tô cũng đã dậy thật sớm theo.

Tô Cảnh Văn vừa ngáp vừa đi ra rót nước, liền nhìn thấy cha anh ấy đã thu dọn xong, có hơi sửng sốt nói: “Cha, sao cha lại dậy sớm như vậy?”

“Hôm nay cha xin nghỉ, cha phải đến trạm xe đón một nhà em gái con.” Ông Tô nói.

Tô Cảnh Văn nói: “Vậy cha cũng không cần phải gấp như vậy chứ, bây giờ mới có mấy giờ.”

“Bây giờ cũng không còn sớm nữa, mẹ con cũng đã đi làm rồi kìa.” Ông Tô nói.

“Thế cha nhớ mua chút đồ ăn nha.” Tô Cảnh Văn cũng chỉ nói.

Cha Tô không cần anh ấy nhắc nhở, sau khi thu dọn xong là liền đi ra ngoài.

Tô Cảnh Văn buồn cười, đi vào trong phòng thì đã thấy vợ anh ấy dậy rồi.

“Sớm như vậy mà cha đã dậy rồi hả, em nghe thấy giọng của cha?” Đỗ Hương vừa ngáp vừa hỏi.

Tô Cảnh Văn nói lại một lần.

Đỗ Hương cười nói: “Tình Tình và Thế Quốc dẫn theo cháu trai, cháu gái ngoại tới, đừng nói đến cha, mà em cũng rất mong chờ đó.”

Bây giờ chị ấy có thái độ và phản ứng như vậy, đó vẫn là do năm ngoái sống chung rất vui vẻ với cô em chồng Tô Tình kia.

Dẫu sao, cô em chồng không gây sự, còn biết quan tâm, chẳng có ai là chê được đúng không? Chị ấy cũng không phải là chị dâu ác độc, muốn chị ấy và cô em chồng sống chung như tri kỷ vậy là không thể nào, nhưng khách khí có qua có lại, thế thì không thành vấn đề.

Đỗ Hương cảm thấy, vậy cũng rất tốt mà, chị ấy cũng nhìn ra được mà cô em chồng cũng nghĩ như thế, cho nên đối xử vô cùng khách khí với chị ấy.

“Cha ăn sáng ở bên ngoài, anh đi hấp bánh bao đi, rồi lại làm trứng hấp, chờ lát nữa Cảnh Quân ăn xong còn phải đi làm.” Đỗ Hương nói.

Tô Cảnh Văn lười biếng: “Để cho thằng tư tự mình hấp đi.”

Đỗ Hương liếc anh ấy một cái, cầm lấy đồng hồ đeo tay xem giờ, thấy cũng còn sớm, nên cũng làm biếng với anh ấy.

Hai người nằm ở trên giường thì có thể làm gì, chính là làm ầm ĩ, nhưng đùa nghịch một hồi, không khí liền thay đổi.

Sáng sớm, hai người không thẹn thùng không xấu hổ làm một hồi, rồi Tô Cảnh Văn mới dậy hấp bánh bao và trứng.

“Anh cả, hôm nay có phải là chị em sẽ về không?” Tô Cảnh Quân vừa đánh răng vừa hỏi.

“Ừ, cha đã đi đón rồi.” Tô Cảnh Văn đang hấp bánh bao.

“Vậy thì tốt.” Tô Cảnh Quân gật đầu một cái, còn rất đáng tiếc nói: “Đáng tiếc là chủ nhiệm không cho em xin nghỉ.”

“Sao lại không cho nghỉ, không phải em là người yêu của con gái chủ nhiệm hả, thế nào mà ngay cả một ngày mà cũng không cho nghỉ?” Tô Cảnh Văn nói.

“Cái gì mà người yêu, anh cả, anh đừng có nói lung tung, làm hỏng danh tiết của con gái nhà người ta.” Tô Cảnh Quân có chút sửng sốt, tức giận nói.

“Lại còn chối nữa chứ? Lần trước anh đi ngang qua đã bắt gặp rồi, hai đứa còn cùng nhau đi đến rạp phim xem phim mà.” Tô Cảnh Văn liếc cậu một cái, nói.

“Đó là cô ấy muốn mời một nhóm bạn của cô ấy đi, nhưng bạn cô ấy lại có chuyện, tạm thời không đi được, mà vé xem phim cũng đã mua rồi, không đi bỏ thì tiếc, vậy nên mới kêu em đi chung.” Tô Cảnh Quân nói.

Tô Cảnh Văn nhìn cậu quang minh chính đại như vậy, lúc này mới hỏi: “Vậy mà em còn nói em sắp được chuyển lên làm chính thức rồi?”

“Đúng vậy, chủ nhiệm thấy em cần cù chăm chỉ, chẳng phải cho em lên làm chính thức là việc rất bình thường sao?” Tô Cảnh Quân xoay người đi rót nước uống, nói.

Tô Cảnh Văn: “...” Rõ ràng như vậy mà còn không phát hiện ra, đây là em trai của anh ấy sao?

“Chủ nhiệm của em đang cố ý kết hợp cho em và con gái ông ấy.” Tô Cảnh Văn gõ mấy quả trứng lên nồi hấp, nói.

Tô Cảnh Quân không khỏi nói: “Anh cả, anh đừng có nói nhảm? Làm sao có thể như thế chứ?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận