Thập Niên 70 Nàng Dâu Là Thanh Niên Tri Thức

Chương 293. Vui vẻ hòa thuận 2

Chương 293. Vui vẻ hòa thuận 2

Tô Cảnh Văn nói: “Anh lấy thân phận người từng trải nói cho em biết, không phải có thể, mà chính là vậy”

“Không thể nào, Chu Kiều Kiều, cô ấy yểu điệu thế kia mà!” Tô Cảnh Quân lập tức nói.

Tô Cảnh Văn: “... Sao lại gọi là yểu điệu?”

“Thì chính là yểu điệu, vô cùng yểu điệu, có thể so sánh với chị em trước kia, không được, không được, cưới cô ấy như là cưới một tổ tông về vậy, không nên, không nên.” Tô Cảnh Quân lắc đầu liên tục.

Tô Cảnh Văn cười một tiếng: “Anh thấy dáng người cũng đẹp mà.”

“Em cũng chẳng phải là tìm người đẹp giống anh hai, em muốn tìm người hiền huệ.” Tô Cảnh Quân nói.

Tô Cảnh Văn cười: “Cô ấy giống như chị em trước đây, vậy sau khi kết hôn lại không thể thay đổi giống như chị em được sao, bây giờ chị em cũng hiểu huệ biết bao đấy thôi.”

“Có thể thay đổi thành hiền huệ như chị em, trong mười người cũng không chắc chắn là có thể tìm ra một người, em không dám đánh cược với xác suất này.” Tô Cảnh Quân nói với vẻ kiên định.

Anh cả của cậu mà không nói thì cậu cũng còn không nghĩ đến phương diện kia, nhưng vừa nói là cậu đã nhớ ra rồi.

Chu Kiều Kiều đã từng hỏi cậu, con gái mà không biết nấu ăn thì có được hay không? Không biết giặt quần áo có được không, không biết làm việc nhà có được không?

Khi đó Tô Cảnh Quân không hề nghĩ tới phương diện kia, nghĩ là chuyện này chẳng có quan hệ gì với cậu cả, cho nên cậu nói được chứ, làm sao mà lại không được?

Nếu trong nhà tình nguyện cúng một tổ tông thì cứ cúng, cứ bái đi.

Nhất định là cậu sẽ không cưới người vợ như vậy, tuy việc nhà cậu cũng biết làm, buổi tối ăn xong cậu cũng sẽ rửa bát, có đôi khi là anh cả rửa.

Cho nên không phải ý là sau khi cưới thì sẽ như một ông lớn không làm gì cả, cậu đã tính toán là sau này sẽ giúp vợ chia sẻ việc nhà, nhưng tuyệt đối không muốn bản thân làm việc xong về nhà còn phải tới làm những chuyện này, nếu không thì cậu cưới vợ làm cái gì chứ? Mà Chu Kiều Kiều lại không có công việc.

Nếu như có việc làm, vậy sẽ là một chuyện khác, dẫu sao phải đi làm thì không sao, nhưng không có công việc mà việc nhà cũng không làm, mà cô ấy còn nói với cậu là không biết nấu cơm, không biết giặt quần áo, không biết làm việc nhà, vậy cậu cưới về làm gì?

Mỗi ngày thắp ba nén nhang để thờ sao, cậu cũng chẳng thiếu tổ tông để phục vụ.

Không có hứng thú, một chút cũng không có.

Ăn bữa sáng xong, hai người Tô Cảnh Quân và Tô Cảnh Văn đi làm.

Không bao lâu sau Đỗ Hương cũng dậy ăn sáng, cười bế đứa con trai đáng yêu, nói: “Cô con và anh họ, chị họ của con sắp tới rồi, có vui hay không?”

Thằng bé bị mẹ thằng bé chọc cho toét miệng cười không ngừng.

Lại nói đến ông Tô, bây giờ đã chờ ở trạm xe, có kinh nghiệm từ lần trước, ông cũng biết là sẽ không đến sớm như vậy, nhưng lỡ như dọc đường đi mà không xảy ra chuyện gì, biết đâu lại có thể đến sớm một chút thì sao.

Cho nên ông sẽ chờ, dù sao xin nghỉ cũng không có chuyện gì để làm.

Lúc này một mình Tô Tình đang bế Dương Dương và Nguyệt Nguyệt đang đợi sửa xe, Vệ Thế Quốc còn đi qua hỗ trợ bác tài.

Bác tài cũng rất kinh ngạc, nhưng người trong nghề vừa mở miệng là biết có hiểu biết hay không, Vệ Thế Quốc học lái xe từ cậu ba Tô Hữu Vinh không chỉ đơn giản là lái xe không.

Bây giờ tất cả các tài xế đều phải có kỹ năng sửa xe, nếu không mà xe có xảy ra vấn đề ở bên ngoài, vậy chính là kêu trời trời không thấu, cho nên cậu ba còn biết cả sửa xe.

Khi dạy Vệ Thế Quốc lái xe, cũng sẽ giảng giải một chút về cấu tạo và một vài nội dung chủ yếu về sửa chữa xe cho Vệ Thế Quốc.

Vệ Thế Quốc học rất tốt, thông qua mối quan hệ thân quen với ông cụ gác cửa, ông cụ gác cửa còn dẫn anh đi xem qua một linh kiện bị thay ra, để anh hình dung ra được.

Bằng không sao cậu ba có thể có ấn tượng tốt với Vệ Thế Quốc như vậy chứ, chồng của đứa cháu gái ngoại này rất biết giao tiếp, mấu chốt khi ở gần sẽ không tạo cho người ta cảm giác vụ lợi, phòng bị, mà ngược lại sẽ làm cho mọi người rất vui lòng vì được làm thầy của anh.

Lôi kéo đến nỗi mà ông cụ gác cổng chỉ đối xử khác biệt với một mình Vệ Thế Quốc, tặng không ít thuốc lá chỉ là chuyện nhỏ, mấu chốt là biết làm người.

Mặc dù đã cách một năm, nhưng Vệ Thế Quốc đã học và ghi nhớ kỹ những kiến thức đó trong đầu, thường ngày cũng hay lôi kiến thức trong đầu ra để ôn lại.

Vậy nên có Vệ Thế Quốc hỗ trợ, chưa tới nửa tiếng là xe đã sửa xong.

“Cậu được đó, nhanh như vậy mà đã tìm ra vấn đề rồi.” Bác tài cười nói.

Vệ Thế Quốc cười một tiếng, cũng dẫn theo vợ con lên xe.
Bạn cần đăng nhập để bình luận