Thập Niên 70 Nàng Dâu Là Thanh Niên Tri Thức

Chương 294. Vui vẻ hòa thuận 3

Chương 294. Vui vẻ hòa thuận 3

Vốn dĩ người trên xe cũng đã có ấn tượng rất tốt với mấy người nhà này, nhưng rốt cuộc vẫn có chút tiếc nuối, vì nữ thanh niên tri thức này xinh đẹp biết nhường nào, nói năng cũng có văn hóa biết bao? Nhà lại còn ở nội thành, sao lại gả cho thanh niên ở nông thôn chứ? Dù là người thanh niên kia dáng vẻ cũng đàng hoàng, nhưng cũng không đủ để cho người ta gả cho con thiên nga trắng như vậy được.

Nhưng bây giờ nhìn Vệ Thế Quốc lại còn biết cả kỹ thuật, lại còn cả thân hình và tướng mạo kia của anh, điểm cộng rất lớn.

Vậy thì nhà người ta nhìn trúng cũng không còn lạ gì.

Bởi vì có những bác gái tiếp chuyện, cộng thêm sự chú ý của Tô Tình cũng đặt trên người con gái, cho nên lần này không say xe.

Hơn nữa bởi vì sửa xe không làm chậm trễ quá nhiều thời gian, nửa đường cũng không hỏng thêm lần nữa, nên lần này có thể coi như là tới rất sớm.

Nhưng mà cho dù có sớm cũng là hơn một giờ chiều.

Khi một nhà bốn người xuống xe, liền thấy hai người ông Tô và Tô Cảnh Quân.

“Chị, anh rể!” Tô Cảnh Quân lập tức vung tay reo hò.

Tô Tình và Vệ Thế Quốc cũng rất vui mừng.

Vệ Thế Quốc đưa ba mẹ con các cô xuống xe trước, rồi đi ra chỗ cốp xe lấy đồ.

Tô Tình đẩy anh trai Tiểu Vệ và em gái Tiểu Vệ đi tới.

“Cha, Cảnh Quân.” Tô Tình cười hô lên.

So sánh với cảnh tượng hai bên gặp nhau mắt ngân ngấn lệ như lần trước, bây giờ lại trái ngược hoàn toàn, chỉ có vui mừng.

“Tốt, tốt, tốt.” Ông Tô gật đầu liên tục, nhìn con gái, nhận thấy tinh thần không tệ cũng biết là không cần lo lắng rồi, ánh mắt lập tức nhìn vào trong hai đứa bé nằm trong xe đẩy.

Tô Cảnh Quân đưa tay về phía hai đứa cháu ngoại của mình: “Nào nào, tới đây cậu bế một cái, cậu bế một cái nào.”

Anh trai Tiểu Vệ, em gái Tiểu Vệ hoàn toàn không sợ người lạ, rất hoạt bát.

Được cậu út của chúng nó bế còn không nhịn được mà nhìn ông ngoại của chúng nó, Tô Tình cười nói: “Đây là ông ngoại của các con, người bế các con là cậu út.”

“Chị, chúng nó nghe có hiểu không?” Tô Cảnh Quân cực kỳ yêu thích, nói.

“Chắc chắn là nghe không hiểu rồi, khi con ba tuổi cũng không nghe hiểu tiếng người mà, một mình con bế hai đừng có làm ngã chúng nó, để cha bế cho.” Ông Tô muốn nhận lấy hai đứa cháu ngoại.

Tô Cảnh Quân đưa cho ông một đứa, nói: “Cha kiềm chế chút đi, hông cha không được tốt, còn con rất khỏe mạnh đó.”

Ông Tô muốn đánh cậu, Nguyệt Nguyệt được ông bế trong ngực lại bật cười lên.

“Ai yo, cháu gái của ông ngoại cười lên nhìn thật là đáng yêu.” Trái tim ông Tô mềm nhũn ra, cũng không so đo với lỗi sai của đứa con trai bất hiếu này nữa.

Vệ Thế Quốc gánh đồ tới thì nhìn thấy vợ mình cũng thất sủng, hai người kia mỗi người bế một đứa vô cùng yêu thích.

Cười nhìn vợ mình một cái, Vệ Thế Quốc mới nói: “Cha, Cảnh Quân, chúng ta về chứ?”

Ông Tô nhìn anh mang theo nhiều đồ như vậy, nói: “Không phải trong thư đã nói với các con rồi sao, chỉ cần mang theo quần áo để thay với và tã lót là được rồi, đừng mang những thứ khác, sao lại còn mang theo nhiều đồ tới như vậy? Không sợ mệt mỏi, vướng víu hả.”

“Đúng vậy, trong nhà không thiếu cái gì cả, năm nay đã mua sắm được không ít, anh rể, anh quá khách sáo rồi, người trong nhà đâu cần khách sáo như vậy chứ.” Tô Cảnh Quân bế đứa cháu ngoại đáng yêu cũng gật đầu nói.

“Đây là con bảo mang theo, con họ Tô, ăn chùa uống chùa thì không sao, nhưng mấy người bọn họ lại họ Vệ, cũng không thể để bọn họ tới nhà họ Tô chúng ta ăn chùa uống chùa được.” Tô Tình cười nói.

“Càng nói càng không ra sao cả.” Ông Tô trợn mắt lên nhìn cô một cái.

Vệ Thế Quốc cười: “Đều là món ăn thôn quê con vào trong núi bắt được, cũng không mang theo những thứ khác.”

Còn nhiều hơn cả năm ngoái mà nói là không mang theo thứ khác.

Nhưng cuối cùng ông Tô cũng không nói gì nữa, dẫn bọn ra ra chờ xe buýt, rồi còn phải đổi chuyến xe, xong xuôi hết mới có thể về đến nhà.

Về đến cửa nhà cũng đã là một giờ, Tô Cảnh Quân cũng chỉ có thể quyến luyến không thôi nhường cháu ngoại mập mạp cho cha cậu, rồi đi làm.

“Ai yo, một nhà Tình Tình đã về rồi sao?” Bác gái Kha là hàng xóm có quan hệ khá tốt vui mừng nói.

“Bác Kha.” Tô Tình cũng cười chào.

Vệ Thế Quốc cũng gọi một tiếng bác theo.

Ông Tô cười nói: “Đúng rồi, coi như là một nhà đã về đến nhà rồi.”

Bác gái Kha nhìn về phía anh trai Tiểu Vệ và em gái Tiểu Vệ, cũng vô cùng yêu thích, nói: “Ai yo, lớn lên rất giống mẹ chúng nó, còn nhỏ mà đã đáng yêu, da lại còn trắng như tuyết nữa chứ!”

Nói xong thì cũng để cho bọn họ đi về trước, rảnh rỗi lại lải nhải sau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận