Thập Niên 70 Nàng Dâu Là Thanh Niên Tri Thức

Chương 295. Vui vẻ hòa thuận 4

Chương 295. Vui vẻ hòa thuận 4

“Cha, Tình Tình, Thế Quốc, mấy người đến rồi hả?” Đỗ Hương trong phòng nghe được tiếng mở cửa phòng ra nhìn một cái, liền thấy cha chồng đã dẫn theo cả nhà cô em chồng về, nhất thời cười nói.

“Chị dâu.” Tô Tình và Vệ Thế Quốc cùng cười chào hỏi.

“Ai yo, cháu trai, cháu gái ngoại của cô.” Đỗ Hương rất yêu thích nhìn cặp song sinh trai gái, muốn nhận lấy một đứa trong ngực của cha chồng để bế.

“Vợ thằng cả, con nấu sủi cảo cho Thế Quốc và Tình Tình trước đi.” Ông Tô nói.

“Dạ, Tình Tình, Thế Quốc, các em ngồi trước đi.” Đỗ Hương vội vàng nói, xoay người đi vào phòng bếp nấu sủi cảo.

Đây không phải là lần đầu Tô Tình và chị ấy gặp mặt, nên vừa mới đến nhà cũng không cần khách sáo như vậy, ngồi xuống nghỉ ngơi trước rồi nói sau.

Trong chốc lát sủi cảo đã được nấu xong và bưng ra.

“Cảm ơn chị dâu.” Tô Tình cười nói.

“Tô Tình, em đừng có khách sáo như vậy, ăn cùng với Thế Quốc trước đi.” Đỗ Hương cười nói.

Thật sự thì Tô Tình và Vệ Thế Quốc cũng rất đói, đi ăn sủi cảo trước.

Đỗ Hương tới chơi đùa với cặp sinh đôi, chợt nhớ ra rồi hỏi: “Dương Dương và Nguyệt Nguyệt muốn ăn sao?”

“Em có mang theo bột gạo tới, chờ lát nữa ăn xong sẽ đi nấu cho chúng nó, trước đó cũng đã cho ăn một lần rồi.” Tô Tình nói.

“Trước đó cũng đã bao lâu rồi, em nhìn chúng nó đều nhìn các em ăn này, để chị nấu chút bột cho chúng nó đi.” Đỗ Hương đứng lên nói.

Lập tức đi nấu bột rồi bưng ra.

Tô Tình cười một tiếng, cũng không ngăn cản, ăn thật nhanh với Vệ Thế Quốc, rồi Vệ Thế Quốc bưng bát đĩa vào rửa.

Đỗ Hương đứng dậy nói: “Thế Quốc, em để đó, chị dọn cho.”

“Không sao đâu, để em làm.” Vệ Thế Quốc cười nói.

Đỗ Hương cười nói: “Từ xa tới mà còn để em phải rửa bát nữa.”

“Chị dâu, chị sắp xếp những món đồ kia đi.” Tô Tình nhìn chị ấy và cha, mỗi người bón cũng rất ra hình ra dáng, cười nói với Đỗ Hương.

Đỗ Hương nói: “Năm nay cha mẹ cũng đã mua sắm không ít đồ về, sao em và Thế Quốc còn mang theo nhiều thứ như vậy?”

Năm ngoái rượu và thuốc lá có hạn, nên Vệ Thế Quốc mang theo một phần về để biếu nhà ngoại.

Nhưng năm ngoái Vệ Thế Quốc cảm nhận được ấm áp ở bên nhà ngoại, nên dĩ nhiên là năm nay đã chuẩn bị nhiều lễ hơn.

Cũng đừng nói đến cậu cả và cậu ba mỗi người một phần, mà cho dù là bà ngoại trên danh nghĩa của Tô Tình cũng đã tặng một phần, một bình rượu mao đài và một bao thuốc lá ngon, dĩ nhiên còn có hai túi đường, bốn món lễ, coi như đứa cháu rể ngoại này cũng đủ lễ rồi.

Dĩ nhiên, ngoài một phần này ra, cũng biếu cha vợ một phần.

Nhưng tửu lượng của ông Tô không tốt lắm, cũng không hút thuốc, cho nên vào mồng hai, Tô Cảnh Văn sẽ mang những lễ vật này đến nhà cha vợ anh ấy, cũng không cần phải chuẩn bị gì thêm.

Đỗ Hương thấy có hai phần thì trong lòng cũng hiểu, nói thẳng ra là quá tốn kém.

Ngoại trừ hai con gà mái còn sống, còn có ba con thỏ được phơi gió khô, bốn năm miếng thịt ủ muốn rất cứng, một miếng thịt muối này có thể làm được một đĩa thức ăn, còn có gà rừng phơi gió nữa.

Còn dư lại chính là khẩu phần lương thực của hai người ăn.

Tạm thời không nói đến khẩu phần lương thực, mà nhiều thịt như vậy, lại còn là thịt thỏ treo gió, thịt ủ muối, rồi là gà rừng.

Đỗ Hương cũng có chút ngại, vội nói: “Chỗ này cũng tốn không ít tiền đâu, trong nhà cũng đã chuẩn bị nhiều rồi mà, Tình Tình, sao em lại mang tới nhiều đồ như vậy chứ?”

Ông Tô đã biết là con rể mình bắt được ở trong núi nên không nói gì.

Tình Tình cũng nói lại một lần với chị dâu của cô.

Lúc này Đỗ Hương mới gật đầu một cái, ông Tô đã bón xong bột cho cháu gái, nói: “Năm nay chúng ta cũng chuẩn bị không ít, những thức ăn sấy khô này bọn con cầm một phần về, khi về nhà mẹ con ăn tết thì mang một phần về, thường ngày thằng cả cũng qua bên đó ăn cơm không ít.”

Có một vài lúc Tô Cảnh Văn bận rộn, nên sẽ về nhà cha vợ ăn cơm, không về ăn cơm trưa.

Đỗ Hương ngượng ngùng nói: “Đây là Tình Tình mang đến mà.”

“Không sao đâu, chị dâu, chị cầm một phần về đi, cũng không thể để cho anh cả ăn chực ở nhà cha vợ được.” Tình Tình nói.

Đỗ Hương cười một tiếng, Tình Tình lấy một phần cho chị ta, một con thỏ, một con gà rừng sấy khô, còn có một miếng thịt ủ muối này nữa, toàn là thịt, tất nhiên là rất có thể diện.

“Chúng ta giữ lại một con, còn lại mấy con thỏ sấy khô và một phần rượu, thuốc lá kia, ngày mai các con mang đến nhà bà nội đi.” Ông Tô nói.

“Bà nội bên kia mang chỉ cần mang rượu, thuốc lá và đường là được rồi chứ cha?” Tô Tình hỏi.

“Mang đi, nhà bà nội đông người, năm nay nhà chúng ta mua sắm được không ít, con đi vào phòng bếp nhìn xem, một thùng cá đông lạnh, còn có mười mấy mấy rãnh xương sườn, thịt cũng có bảy tám cân, lại còn là thịt mông thượng hạng, còn cả một nồi hầm, bên trong có những thứ như lòng già với lòng non của lợn, có tai heo, năm nay chúng ta không thiếu ăn.” Ông Tô nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận