Thập Niên 70 Nàng Dâu Là Thanh Niên Tri Thức

Chương 296. Vui vẻ hòa thuận 5

Chương 296. Vui vẻ hòa thuận 5

Tô Tình kinh ngạc, đi vào phòng bếp nhìn một cái, quả nhiên là không thiếu thứ gì.

“Sao lại mua sắm nhiều đồ như vậy? Cũng không dễ mua đâu.” Tô Tình đi ra hỏi.

“Cá đông lạnh là cha mua ở bên ngoài, nồi hầm halogen là lấy từ nhà máy thịt liên doanh của cậu cả con, còn thịt, là người quen ở đơn vị của mẹ con, mua của người ta, giá tiền cũng khá rẻ.” Ông Tô nói.

“Không phải là lợn chết chứ?” Tô Tình không khỏi nói.

“Làm sao có thể như thế được.” Ông Tô nói: “Với mắt nhìn của mẹ con, có thể mua thịt lợn chết về nhà hả? Có lẽ là người ta lén vận chuyển tới bán.”

Tô Tình bừng tỉnh, nói: “Vậy sao không mua thêm một chút nữa?”

“Nhiều như vậy mà còn mua à? Nếu như con và Thế Quốc về sớm một chút, buổi tối hôm trước mẹ con có làm nửa cái đầu lợn kho tàu, tư vị kia, chậc chậc.” Ông Tô nói.

Tô Tình cũng không thèm muốn: “Cha, cha đừng có khoe với con, năm nay chúng con được phân thịt, con cũng tiêu thêm ít tiền mua về làm đầu lợn kho tàu.”

Ông Tô kinh ngạc nói: “Con biết là đầu lợn kho tàu sao?”

“Đương nhiên, cha cũng không nhìn xem con là con gái của ai.” Tô Tình đắc ý nói.

Ông Tô cười một tiếng, nói: “Đúng rồi, không phải là năm ngoái con ở nhà viết bài gửi ra ngoài sao, anh họ con có đưa tiền nhuận bút tới cho con.”

Đông đứng dậy vào trong nhà lấy thư

Anh họ thứ hai Tô Thừa Nhân làm việc ở cục bưu chính, chính là phụ trách đưa tin, anh ấy vừa nhìn thấy địa chỉ là nhà cô của anh ấy thì rất kinh ngạc.

Bởi vì là nhà xuất bản bên kia gửi tới, trong nhà cô có ai viết văn hả?

Không đưa tới nhà, mà đi đến nhà hàng nhà nước tìm cô của anh ấy, hỏi một chút thì mới biết là đứa em họ Tô Tình và nhà mẹ ăn tết, ở nhà nhàn rỗi không có chuyện gì làm nên viết.

Nói tới chuyện này Đỗ Hương cũng rất hãnh diện, nói: “Tình Tình, bây giờ em rất nổi tiếng ở khu này của chúng ta, ai cũng biết bút danh của em, thỉnh thoảng còn nhìn thấy bài viết của em trên báo nữa đó!”

Bút danh Vũ Quá Thiên Tình rất dễ nhớ, nhất là bài viết còn là súp gà cho tâm hồn như vậy nữa, mỗi một thiên đều khích lệ lòng người, không ít người vừa cầm đến tờ báo là đã tìm vị trí này trước tiên.

Tô Tình cười một tiếng: “Mọi người không ghét bỏ chứ?”

“Ghét bỏ cái gì hả? Trước kia hàng xóm láng giềng cũng hay lấy chuyện em gả cho Thế Quốc ra để nói, bây giờ ai ai cũng đều ngậm miệng lại, đây chính là ứng với câu châm ngôn kia, vàng đặt ở chỗ nào cũng sẽ tỏa sáng, một tháng đăng tải mấy thiên văn chương, số tiền nhuận bút cũng không kém với đi làm bao nhiêu.” Đỗ Hương nói, chị ấy cũng không nhịn được mà có chút hâm mộ.

Cô em chồng này thật là có bản lĩnh, tiền lương một tháng của người ta mới có bao nhiêu chứ? Giống như những người bán hàng kia một tháng cũng chỉ được có hai mươi lăm đồng, tỷ như cậu em chồng Tô Cảnh Quân, trước mắt vẫn đang học nghề, một tháng chỉ được có mười tám đồng.

Cũng chính là giống như bố chồng, mẹ chồng kia, tiền lương một tháng cũng chỉ có bốn mươi đồng, dĩ nhiên là tiền lương của Tô Cảnh Văn cũng không thấp, còn có việc làm thêm nữa.

Không nói đến chuyện này nữa, tiền lương phổ biến là hai, ba mươi đồng, cô em chồng có mấy bài được đăng kia có thể được nhận hai mươi đồng, ít chỗ nào chứ?

Biết mỗi tháng Tô Tình đều có bài đăng báo được xuất bản ra ngoài, còn có thể nhận tiền nhuận bút, lại còn sinh ra một cặp song sinh trai gái may mắn.

Vậy nên cho dù mấy người bác gái Triệu, thím Hứa có ngứa mắt Tô Tình đến thế nào đi chăng nữa thì cũng không dám lời ra tiếng vào.

Cũng chẳng còn cách nào khác, con gái nhà họ Tô này quá có phúc, thật sự là có quá vượng phu, chính là không biết thằng nhóc quê mùa kia vận mạng tốt thế nào mà lại có thể lấy được con phượng hoàng vàng nhà họ Tô này.

Tin tức này cũng không chỉ có bên này mới biết.

Mà nhà họ Bùi cách một tiêu khu ở bên kia cũng biết, có chuyện tốt muốn xem trò cười, bàn tán chuyện Tô Tình kéo cả nhà về truyền tới tai bà Bùi.

“Bà không biết đâu, cặp song sinh được đưa về kia đáng yêu biết nhường nào, giống như bắp chân mẹ của chúng nó vậy, trắng trắng mập mập, nhìn cứ như là trẻ con trong thành phố, thật là ai cũng chỉ hận không thể được ôm, được thơm, được yêu thương hai đứa nó.” Người hàng xóm này nói xong chuyện Tô Tình, còn giả vờ quan tâm nói: “Năm nay có phải Tử Du sẽ dẫn vợ nó về ăn tết không?”

Bà Bùi hừ một tiếng: “Tôi sẽ không nhận thứ đàn bà không an phận kia!”

“Ai yo, bà đừng nói như vậy chứ, cũng đã qua rồi, có khi trong bụng cũng đã mang thai rồi cũng nên, lần này về có lẽ sẽ bế theo con, mà cho dù không bế con về, thì trong bụng cũng có thể có, cũng không thể giống như năm ngoái được.” Mấy bà hàng xóm cười nói.

Nhìn thì giống như là dập lửa, nhưng thật chất lại là thêm dầu, cũng chỉ hận lửa không thể càng đốt càng lớn đâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận