Thập Niên 70 Nàng Dâu Là Thanh Niên Tri Thức

Chương 298. Vui vẻ hòa thuận 7

Chương 298. Vui vẻ hòa thuận 7

“Tô Tình lại còn biết viết văn đăng báo, bây giờ tuy là ở nông thôn, nhưng một tháng lại kiếm được còn nhiều hơn cả con vất vả ngày đêm mệt muốn chết, trước kia con cũng biết thành tích của Tô Tình tốt, mà không ngờ lại tốt đến mức này, vừa biết đẻ lại vừa có văn hóa, nhà mẹ bên kia cũng không hề kéo chân sau, nếu như ban đầu mà cưới vào cửa, hàng xóm láng giềng còn chẳng phải là hâm mộ, ghen tị mẹ đến chết sao?” Bùi Như Ý nói.

Tin gan bà Bùi càng quặn đau.

“Nếu như ban đầu không phải do mẹ làm giá, không chịu hạ thấp đi qua nhà họ Tô bên kia bày tỏ một chút, bây giờ thì hay rồi, anh con tìm cho mẹ một đứa con dâu nông thôn về, mẹ nhìn xem bên nào có thể so sánh với Tô Tình được chứ? Đúng thật là gà mái và phượng hoàng khác nhau một trời một vực, chỉ tiện nghi cho cái thứ đàn bà nông thôn chân đất kia thôi.” Bùi Như Ý tức giận nói.

“Con thôi đi, đừng có nói những chuyện này nữa, mẹ ở bên ngoài cũng nghe đủ rồi, về lại còn phải nghe con nói.” Bà Bùi tức giận nói.

“Đây chẳng phải là lỗi sai của mẹ hả? Bây giờ anh hai con tìm một đứa đàn bà nông thôn, còn bị cô ta mê hoặc quay vòng vòng, trong mắt cũng sắp không còn chỗ cho mẹ nữa rồi.” Bùi Như Ý nói.

Bà Bùi khẽ cắn răng, nói: “Mẹ không thừa nhận nó, thì nó vĩnh viễn không phải là con dâu nhà họ Bùi chúng ta!”

Bùi Như Ý nói: “Thế nhưng anh hai kết hôn với cô ta rồi, người đàn bà kia sẽ lại quyến rũ anh hai, về nông thôn nhất định cô ta sẽ vội vàng muốn có bầu để giữ chặt lấy anh hai, mẹ không thừa nhận thì có thể làm gì đây?”

Bà Bùi vừa tức giận vừa khẩn trương, nói: “Ngày mai chúng nó về, ngàn vạn lần không được ôm con về thật đó!”

Bùi Như Ý bĩu môi nói: “Con đã nói với mẹ trước rồi, cho dù cô ta có sinh con cho anh con rồi, con cũng sẽ không nhận người chị dâu là cô ta đâu, chỉ là người nhà quê, nói ra làm người ta cười nhạo, thế thì làm sao mà con sống nổi?”

“Mẹ cũng sẽ không nhận!” Bà Bùi nói.

Đàn bà ở nông thôn, sao xứng sinh cháu trai cho bà ta được, cháu trai của bà ta phải đi ra từ trong bụng của một cô gái ở thành phố!

Nghĩ lại cũng thật là, nếu như ban đầu để cho con trai cưới đứa con giá kia của nhà họ Tô, thì bây giờ bà ta đã hạnh phúc biết bao?

Khi đó làm sao mà nghĩ ra được, nếu như lúc ấy cúi đầu nói mấy câu mềm mỏng với nữ đầu bếp nhà họ Tô kia, lúc đó con gái nhà họ Tô lại thích con trai nhà mình như vậy, chẳng phải là chuyện này thành rồi sao?

Vậy là bây giờ mình sẽ có hai đứa cháu, cô còn biết viết văn kiếm tiền, có thể nói là vừa có thể ở nhà sinh con phục vụ người mẹ chồng là bà ta, vừa có thể kiếm tiền giúp đỡ con trai một chút, bà ta lại giữ tiền lương giúp hai đứa chúng nó.

Cuộc sống như vậy tốt đẹp biết bao nhiêu?

Đâu cần phải nhọc lòng như bây giờ chứ, bà ta thật sự là lo nghĩ đến chết mất.

Chuyện nhà họ Bùi bên này tạm thời không đề cập tới.

Hôm nay là ngày con gái, con rể dẫn hai đứa cháu ngoại về, bà Tô cũng đã tan làm sớm.

Khi về mang theo một hộp thịt kho tàu tăng thêm món ăn cho nhà.

Khi bà về, hai người Tô Cảnh Văn, Tô Cảnh Quân đã tan ca.

Một đại gia đình đều ở đây, vui vẻ hòa thuận.

“Mẹ!” Thấy bà mở cửa đi vào, Tô Tình và Vệ Thế Quốc đều chào hỏi.

“Ừ.” Bà Tô cười gật đầu một cái.

Mắt liếc nhìn qua sắc mặt của con gái, sắc mặt đỏ thắm, tinh thần tràn đầy, tinh thần của con rể cũng rất tốt, không cần phải hỏi nhiều.

“Mẹ, mẹ nhìn, mẹ nhìn, cháu trai, cháu gái ngoại của mẹ này!” Tô Cảnh Quân toét miệng cười nói.

Bà Tô có thể không nhìn thấy sao? Cười đưa túi xách cho con gái, đi thay quần áo trước, tránh dẫn khí lạnh ở bên ngoài lên người cháu trai, cháu gái ngoại, rồi mới tới bế hai anh em.

Ông Tô cười nói: “Bà nhìn cháu trai, cháu gái ngoại của chúng ta đi, có đẹp không?”

Bà Tô tương đối nghiêm khắc, nhưng bây giờ khi đối mặt với hai đứa cháu ngoại của mình cũng không thể nghiêm nghị nổi, trên mặt đều lộ ra nụ cười dễ thấy, ước lượng một chút, nói: “Rắn chắc như cha của chúng nó vậy, cũng trắng giống mẹ chúng nó, sao lại không đẹp cho được?”

Chỉ một câu nói mà đã khen ngợi cả nhà.

Tô Tình cười không ngừng, trên mặt Vệ Thế Quốc cũng mang theo nụ cười.

“Mẹ, mẹ nhìn đi, có phải là Diệp Nhi và Nguyệt Nguyệt giống chị em ruột không? Dương Dương và Nguyệt Nguyệt ngược lại cũng không giống lắm.” Tô Cảnh Quân nhận lấy cháu trai cả trong ngực anh cả, sáp tới gần cười so sánh.

Đúng thật là vậy, mi mắt, ngũ quan của Dương Dương giống với mẹ Tô Tình, còn Nguyệt Nguyệt lại càng giống với người cậu cả Tô Cảnh Văn này, cháu trai cả Tô Minh Diệp lại giống cha thằng bé, vậy nên, nhìn Nguyệt Nguyệt và Tô Minh Diệp lại càng giống như chị em hơn.

Ngược lại là người làm cha Vệ Thế Quốc, cứ giống như là tham gia cho có vậy, hai anh em không có một ai là giống với anh cả.

Thế nhưng Vệ Thế Quốc cũng rất yêu quý như thường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận