Thập Niên 70 Nàng Dâu Là Thanh Niên Tri Thức

Chương 299. Vui vẻ hòa thuận 8

Chương 299. Vui vẻ hòa thuận 8

Trong mắt bà Tô mang theo ý cười, hai đứa bé này vừa nhìn một cái là đã biết con cháu nhà họ Tô.

Bà chơi đùa với đứa bé một hồi, lúc này mới hỏi con rể: “Hôm nay đến lúc mấy giờ?”

Vệ Thế Quốc nói: “Hôm nay đến sớm, hơn một giờ đã tới nơi rồi.”

“Vậy là tốt, bây giờ cậu ba con đang ở nhà, ngày mai con dẫn Tình Tình và Dương Dương, Nguyệt Nguyệt cùng nhau qua đó chúc tết, buổi chiều thì đi học với cậu ba của con, phải nắm vững kiến thức, không biết chừng có khi nào cần dùng tới.” Bà Tô nói.

“Dạ.” Vệ Thế Quốc gật đầu.

Tô Tình và chị dâu của cô đã nấu xong thức ăn, mặc dù trời lạnh, nhưng cũng nấu mấy món.

Một nhà liền quây quần lại ăn nhân lúc còn nóng.

Dương Dương và Nguyệt Nguyệt, còn có Tiểu Minh Diệp được đặt chơi chung ở một chỗ, ở trong khu dành cho trẻ sơ sinh ở bên kia, trải thảm không lạnh, để ba đứa chúng nó chơi ở đó, nhưng ba đứa nó lại không an phận, nhìn tất cả người lớn đều quây quần lại ăn cơm, cho nên muốn bò qua, nhưng lại bị rào vây cản lại.

Đó là Tô Cảnh Văn đặc biệt làm rồi mang về nhà, chính là để cho con trai chơi trong đó, còn mẹ thằng bé cũng rảnh tay để làm một vài việc nhà.

Hôm nay đúng lúc, ba con nghé con đều bị giam lại.

Nhưng bọn chúng cũng rất khó đối phó, vậy nên khi phát hiện không leo lên được, đã bắt đầu kêu khóc, Tiểu Minh Diệp kêu trước, Dương Dương và Nguyệt Nguyệt nhìn thấy cách này hữu hiệu, cũng sử dụng thuật triệu hồi này của bọn chúng.

Vì vậy, ba đứa bé cũng được lên bàn, bị cha mẹ của mỗi đứa bế lấy, thỉnh thoảng được người lớn đút cho ít đồ vào miệng, cái chân ngắn ngủn đung đưa, vô cùng thích chí.

Ăn cơm tối xong, cả nhà liền ngồi lại cùng nhau trò chuyện.

Chủ yếu chính là nghe ông Tô nói về xu hướng của xã hội năm nay, cũng giống như ngọn núi to lớn đè nặng lên người bị di dời đi vậy.

Có không ít nhân viên bị giáng chức ở khắp các nơi nay đã bắt đầu lấy lại công bằng.

Ví dụ như cựu xưởng trưởng trong nhà xưởng của ông Tô đang làm, năm xưa chịu nỗi oan ức, bây giờ đã thả về rồi, lại trở thành xưởng trưởng, còn xưởng trưởng sau này lại trở thành phó xưởng trưởng.

Nói xong cái này, ông Tô lập tức hỏi con rể về chuyện của thầy giáo anh, còn bảo sẽ nhanh chóng có tin tốt thôi.

“Thầy của con đã lấy lại công bằng rồi.” Vệ Thế Quốc nói.

“Lấy lại công bằng rồi sao? Nhanh thế sao?” Ông Tô có chút kinh ngạc.

“Vâng, thầy con và hai người bạn ở bên Bắc Kinh đều là những người bạn cũ, khi đó chỉ bởi vì họ từng phát biểu qua một chút văn chương nên mới bị tố cáo giáng chức, ngoài ra không hề có lỗi lầm nào khác.” Vệ Thế Quốc nói.

Bà Tô liền hỏi vợ của thầy có phải cùng thầy giáo về Bắc Kinh không?

“Không có, bây giờ họ ở nhà, Bắc Kinh là một nơi đầy đau thương nên tạm thời sẽ không quay về đó, mấy năm qua cũng đã chịu khổ rồi, bây giờ ở dưới quê tịnh dưỡng đã.” Vệ Thế Quốc nói.

“Đúng là đã chịu khổ rồi, thật không dễ dàng gì.” Ông Tô gật đầu nói.

“Một ngày làm thầy cả đời làm cha, ông ấy đã dạy cho con bao nhiêu năm qua, sau này con cũng phải hiếu thảo mới được đấy, hay là con nhận thầy giáo và cô của con làm cha mẹ nuôi đi?” Bà Tô nói.

Bà Tô cũng có chút tính toán nhỏ, bởi vì ông ấy có thể lấy lại công bằng nhanh như thế thì chắc chắn mạng lưới quan hệ cũng không tệ đâu.

Nếu như con rể có thể được nhận nuôi thì nói không chừng sau này có một ngày sẽ được nhờ đấy?

Nếu như Vệ Thế Quốc không phải con rể bà thì bà Tô chắc chắn sẽ không mở lời, đây là chuyện của người ta nhưng bây giờ là con rể của mình thì tất nhiên bà Tô phải bày mưu tính kế giúp anh rồi.

Nói bà có mục đích bà cũng thừa nhận thôi.

Ngược lại Vệ Thế Quốc không hề nghĩ đến những thứ này mà chỉ cười nói: “Cho dù có nhận hay không thì con cũng sẽ phụ trách chăm sóc tuổi già cho thầy giáo và cô.”

“Vậy thì càng phải nhận đấy, nếu không không danh không phận, cho dù đó là thầy giáo và cô của con thì con cũng chỉ có thể thỉnh thoảng qua đó hỏi thăm thôi, không thân không thích chăm sóc tuổi già cho họ thì khó tránh việc họ sẽ cảm thấy có chút không thoải mái, nghe mẹ nói là không sai đâu, đợi đến khi quay về thì con hãy đãi vài bàn nhận mối quan hệ này đi.” Bà Tô nói.

Trước kia Tô Tình không hề nghĩ đến những chuyện này nhưng nghe mẹ nói thế cũng cảm thấy không tệ, thầy Cung là một trưởng giả đa tài hiểu biết nhiều, tài đức vẹn toàn, vợ của thầy là bà lão hiền lành hòa nhã, rộng lượng khoan dung.

Còn nói với cô rằng nếu như ngày đó đến thì cô hãy an tâm đi thi đại học, các con sau này hai ông bà sẽ giúp đỡ chăm nom khiến trong lòng cô ít nhiều cũng có chút ngại ngùng, nhưng nếu như đã nhận nuôi thì sẽ biến thành ông bà nội chăm các cháu rồi.

Tô Tình cảm thấy cũng không tệ.

Vệ Thế Quốc nhìn thấy ánh mắt của vợ mình liền nở nụ cười gật gật đầu nói: “Đợi quay về con sẽ nói với thầy giáo.”

“Con cứ nói là do mẹ đề nghị, sau này trực tiếp gọi bằng cha mẹ, đừng gọi thầy giáo và cô nữa, cả đời ông ấy đã rất cực khổ rồi, các con phải thật hiếu thảo đấy.” Đầu tiên bà Tô nói với con rể, sau đó lại quay qua dặn dò con gái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận