Thập Niên 70 Nàng Dâu Là Thanh Niên Tri Thức

Chương 300. Tài sản của nhà lão Vệ 1

Chương 300. Tài sản của nhà lão Vệ 1

“Phải hiếu thảo chứ, sao có thể không hiếu thảo? Sau khi thầy giáo lấy lại công bằng ở trong nhà thì con cũng không cần phải chăm hai anh em chúng nữa, rước hết qua bên chỗ ông rồi.” Tô Tình nở nụ cười nhưng cô cũng rất hiếu thảo.

Lần này về nhà mẹ để đón Tết, cô đã để lại không ít đồ ăn ngon cho hai ông bà.

Hạt dưa điểm tâm gì cũng có, tự mình ăn hay tiếp đãi khách đều được, cô còn hầm cho một nồi trứng kho thịt ba chỉ sườn non, còn có một nồi thịt dê, bánh cảo bánh bao hay màn thầu gì cũng gói sẵn rồi.

Còn đưa chìa khóa nhà cho cô giữ nữa.

Năm nay không có Vệ Thanh Lan đến làm loạn, hai ông bà chắc chắn có thể ăn một cái Tết sung túc.

“Chỉ là râu ria của thầy giáo sắp bị thằng nhóc kia nhổ sạch rồi.” Tô Tình nở nụ cười chạm vào mũi con trai nói.

Dương Dương quay qua nở nụ cười với mẹ.

Ông Tô chợt như tỉnh ngộ và nói: “Hèn chi Dương Dương cứ nhìn chằm chằm cằm của cha!”

Ông Tô rất chú ý đến hình tượng, đừng thấy ông lớn tuổi như thế nhưng râu ria luôn được ông cạo sạch sẽ đấy.

Cả nhà đều bị chọc cho bật cười, ba đứa trẻ thấy người lớn cười, chúng cũng nở nụ cười theo.

Khoảng tám giờ tối, ông Tô, Tô Cảnh Văn, Tô Cảnh Quân Vệ Thế Quốc đều lấy quần áo đi vào trong nhà tắm.

Bà Tô và Đỗ Hương cùng với Tô Tình thì mỗi người ẵm một đứa trẻ.

Đỗ Hương ẵm Nguyệt Nguyệt, Tô Tình ẵm Tiểu Minh Diệp.

Lúc này bà Tô mới nói anh hai Tô Cảnh Vũ.

“Bây giờ đã từng tuổi này rồi, qua năm đã là hai mươi lăm rồi, thế mà còn không muốn cưới vợ, cũng không biết nó muốn tìm người như thế nào, người này không được người kia không lấy, chẳng lẽ thật sự phải kiếm một nàng tiên nữ cho nó sao, cũng không xem thử bộ dạng của mình thế nào, xấu như cái gì vậy.” Bà Tô ẵm cháu ngoại cả, chê bai nói.

“Từ từ thôi, chuyện này sao có thể gấp được chứ?” Tô Tình nói.

“Năm sau hai mươi lăm tuổi là tuổi bổn mạng, không thích hợp kết hôn, năm nay không kết hôn năm sau không thể kết hôn, chớp mắt một cái đã hai mươi sáu tuổi rồi, phải tồi tệ cỡ nào thì hai mươi sáu tuổi mới không kết hôn cơ chứ?” Bà Tô nói.

Tô Tình thầm nghĩ hai mươi sáu tuổi thì thích hợp quá còn gì? Nhưng cô cũng không dám làm trái ý mẹ nên lập tức cười nói: “Mẹ đừng chỉ nói không, cô gái lần trước gả cho cho anh họ không thành đấy, không còn giới thiệu cô gái khác cho anh hai nữa sao?”

“Giới thiệu rồi chứ, sao lại không giới thiệu, anh hai con không chịu quay về, ở trong điện thoại cứ nói mắt nhìn người của mẹ không được, nó tìm vợ mà không cần đến mẹ, con nói nó chọc tức người khác hay không chứ?” Bà Tô nói.

Đỗ Hương không nhịn được bật cười thành tiếng, Tô Tình cũng cười nói: “Thế thì hãy bảo thím hai tìm một cô trong bệnh viện quân y cho anh ấy kìa? Vừa hay cũng ở bên đấy, tiện cả đôi đường.”

“Sao lại không có, thím hai của con cũng đã tìm vài mối cho nó rồi đấy, bây giờ nó nghi ngờ luôn cả con mắt nhìn người của thím hai con, mới tháng rồi xem mắt xong một người, ông bà nội của con cũng xem qua rồi, họ cũng khen tốt, chỉ có nó nói con gái nhà người ta cổ ngắn, sau này nói không chừng sẽ di truyền cho các con khiến mẹ tức đến mức chỉ muốn cầm gậy lên đánh nó thôi, nó ở một mình cả đời này luôn đi!” Mẹ Tô mắng chửi.

Đỗ Hương cố nhịn cười nhưng thân là chị dâu nên chị ấy cũng không tiện nói vào điều gì, chỉ nghe thôi là được rồi.

Tô Tình cảm thấy mắc cười nói: “Điều kiện của anh hai tốt như thế, tiêu chuẩn cao cũng bình thường thôi.”

Bà Tô nói: “Điều kiện cái gì chứ? Nó có điều kiện gì chứ, chẳng qua chỉ dựa vào việc bản thân mặt mũi trông cũng tạm ổn, còn là một liên trưởng nữa, chỉ là tên kiêu binh da thô thịt dày thôi, cái gì cũng không quan tâm, vả lại còn lớn tuổi như thế nữa chứ, nó cũng còn dám chê mập chê ốm này kia, người ta không chê bai nó thì thôi, tuổi tác cũng lớn như thế rồi!”

Tô Tình có thể nhìn thấy mẹ mình là thật sự chê bai con trai chứ không phải giả vờ chê bai đâu.

Nhưng Tô Tình lại hiểu rất rõ anh hai của mình, cứ từ từ tìm, biển người mênh mông, rồi sẽ có một ngày tìm được người phù hợp thôi có đúng không?

“Hai chị em các con trò chuyện đi, mẹ đưa Dương Dương và Nguyệt Nguyệt đến nhà hàng xóm ngồi chút.” Bà Tô đứng dậy nói.

Tô Tình cười nói: “Mẹ, Tiểu Minh Diệp mới là cháu trai lớn của mẹ đấy.”

“Diệp Nhi mẹ đã dẫn ra ngoài rất nhiều lần rồi.” Bà Tô xua xua tay rồi đi trong nhà thay bộ quần áo, mặc quần áo ấm cho các con rồi thả chúng vào trong chiếc xe đẩy đưa hai anh em chúng đi ra khỏi cửa.

Đỗ Hương cười nói: “Dương Dương và Nguyệt Nguyệt lần đầu đến nên mẹ phải dẫn chúng ra khoe khoang một chút mới được.”

Tô Tình quay qua hỏi cuộc sống năm nay của chị dâu mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận